Chương trước
Chương sau
Tôi máu nóng trào dâng, tưởng tượng có thể làm Lục Dữ Giang tức giận điên lên, tôi bỗng cảm thấy cuộc đời tràn ngập ý nghĩa, trời xanh mây trắng, ngay cả taxi chạy trên đường cũng đáng yêu.

Sau khi Lục Dữ Giang xuất viện tôi vẫn chưa gặp hắn, nhưng tôi đã quyết định xuống tay với mẹ hắn trước, vì vậy tôi vẫy taxi đi gặp bà.

Mẹ hắn ở một mình tại biệt thự nhỏ phía thành tây, ở cùng mẹ hắn còn có một dì giúp việc. Thực ra không phải Lục Dữ Giang không hiếu thuận với mẹ hắn, mà là hai mẹ con không mấy thân quen, vậy nên đôi khi Lục Dữ Giang cũng chỉ ngẫu nhiên tới thăm bà rồi về.

Vì chột dạ, nên tôi mua rất nhiều đồ ăn cùng đồ dinh dưỡng, khi dì giúp việc mở cửa giúp tôi, nhìn thấy tôi ôm túi lớn túi nhỏ rất ngạc nhiên, mẹ hắn ở trong sân hỏi: “Ai đến vậy?”

Dường như lúc này dì mới lấy lại tinh thần, vội vàng cười với tôi, quay đầu nói: “Là Tiểu Cảnh.”

Mẹ hắn thường khách sáo gọi tôi là Tiểu Cảnh, nên dì cũng gọi Tiểu Cảnh. Không nghĩ rằng mẹ hắn khá bất ngờ khi gặp tôi.

Vào phòng khách uống chén trà, tôi mới biết vì sao mẹ hắn thấy bất ngờ, bởi vì sau khi Lục Dữ Giang xuất viện đã ngả bài với bà, cuối cùng bà cũng biết chúng tôi đã ly hôn.

Tôi có hơi ngạc nhiên, không ngờ Lục Dữ Giang giấu giếm lâu như vậy, bây giờ lại thẳng thắn nói chuyện. Sắc mặt mẹ hắn bình tĩnh: “Ừ, người trẻ tích cách mạnh mẽ, không thể bên nhau, ép buộc cũng chẳng phải chuyện tốt. Trưởng bối chúng ta nói gì, cũng chẳng thay đổi được.

Mẹ hắn còn khách khí mời tôi ở lại ăn cơm, tôi cảm thấy vô vị, mượn cớ rồi tạm biệt.

Không biết vì sao, tâm tình tôi thật sự không tốt, tôi không biết tại sao Lục Dữ Giang đột nhiên thẳng thắn tới thế, nhưng tôi không rõ ràng, cho dù tôi ngả bài với Lục Dữ Giang, hắn sẽ phản ứng ra sao, có lẽ rất khó đoán.

Mẹ hắn tuy là chờ mong cháu nội, hắn cũng không thích đứa bé, ít nhất là, không muốn tôi sinh đứa bé này, cái này tôi hiểu rất rõ.

Nghĩ đến việc mỗi tháng hắn đều thúc giục tôi uống thuốc tránh thai, bỗng tôi cảm giác đây chỉ là vở kịch.

Tôi cúi đầu trở về ngõ nhỏ, vừa lúc có chiếc xe chạy tới đây, còi kêu. Tôi ngẩng đầu, mờ mịt chốc lát, cảm thấy chiếc xe to màu đen này sao lại quen tới vậy?

Tận tới khi Lục Dữ Giang hạ cửa kính xuống, tôi mới thấy nghẹn họng.

Đại khái hắn đã biết tôi mới từ nhà hắn về, hỏi: “Cô đến làm gì?”

Tôi vừa thấy bộ mặt lạnh băng của hắn liền cảm thấy bực tức, vì vậy tôi nói: “Đến nói rõ với mẹ anh đấy.”

“Không cần, tôi đã nói rồi.”

“Biết rồi, vừa từ nhà anh về.”

Chúng tôi nói chuyện hiếm khi ngắn gọn như này, sau đó hắn tựa vào ghế, lộ ra một cô gái ngồi bên cạnh, giới thiệu với tôi: “Đây là Cao Tây Lệ, bạn gái tôi.”

Mẹ kiếp!

Tôi chỉ thấy rừng rực lửa trên đỉnh đầu, nhìn thấy tiểu mỹ nhân yêu kiều kia, chỉ thiếu điều chửi ầm lên. Thế nhưng bây giờ cho dù tôi hộc máu cũng phải nhịn xuống, vì vậy tôi cười sáng lạn hơn cả cái cô Cao Câu Lệ[1] gì kia: “Ơ kìa, xin chào, thật là vinh hạnh quá.”

[1] Lục Dữ Giang giới thiệu bạn gái tên Cao Tây Lệ 高西丽.

Trong tiếng Trung tiếng 西 (Tây) đồng âm với 句 (Câu)

Trong trường hợp này Cảnh Tri nghe nhầm Cao Tây Lệ thành Cao Câu Lệ 高句丽

Sau đó tôi khen cô ta vừa xinh đẹp vừa khí chất lại có phúc, còn nói mẹ hắn nhất định sẽ thích cô ta, Cao Tây Lệ chắc là lần đầu tiên được Lục Dữ Giang đưa về nhà, mặc kệ tôi khen khắp trời nam đất bắc cũng không hôn mê, mà im lặng ngồi một bên, mỉm cười không nói. Tôi khen Cao Câu Lệ kia một lần, lại khen Lục Dữ Giang hai câu, nói hắn thật tinh mắt, cuối cùng mới kết: “Đừng khiến mẹ anh chờ sốt ruột, tôi đi trước đây.”

Xe chạy, cửa kính xe còn chưa đóng, tôi mơ hồ nghe Cao Câu Lệ hỏi Lục Dữ Giang: “Ai vậy anh?”

Tôi nghe Lục Dữ Giang trả lời rành mạch: “Thân thích thôi.”

Thân cái đầu mẹ nhà hắn!

Vào trạm chờ tàu điện ngầm tôi mới khóc, đồ khốn! Đưa bạn gái về nhà giới thiệu với mẹ, chẳng trách mẹ hắn thấy tôi như gặp quỷ, mới qua vài ngày, đã tìm bạn gái đưa đến cho mẹ xem mặt. Năm chúng tôi kết hôn, vẫn là tôi ép hắn hắn mới đưa tôi về nhà.

Hắn không thích tôi cũng chẳng sao, mẹ hắn cũng chẳng thích tôi, vậy nên bà mới mong chúng tôi ly hôn.

Tôi không biết sao lại tủi thân tới vậy, khóc tới tận trạm cuối cùng, lại từ trạm cuối khóc tới trạm đầu tiên, cuối cùng lại phải trở về trạm đầu để đổi vé, từ cửa kính trên tàu điện ngầm đều nhìn rõ, hai mắt tôi sưng to như hột đào.

Khi Trì Phi Phàm gọi điện cho tôi, tôi đang uống rượu giải sầu.

Thật ra tửu lượng tôi cực kì kém, nói cách khác căn bản tôi không có tửu lượng, chỉ một cốc bia cũng có thể say, uống ly Cà Phê Ái Nhĩ Lan cũng có thể khiến tôi đỏ mặt thở dốc. Cầm ly rượu, tôi nâng ly uống cạn, thưởng thức hương vị. Quả nhiên là rượu nhập khẩu ngon, tê tê lạnh lạnh như nước trái cây. Không nghĩ rằng tác dụng chậm tới vậy, uống hết một chai, còn ở quầy bar tán gẫu với phục vụ hai câu, tôi mới choáng váng mơ màng, ngay cả giơ tay nhấc chân cũng khó khăn.

Sau đó Trì Phi Phàm gọi điện, hỏi tôi ăn cơm chưa.

Tôi lớn tiếng hỏi anh, anh rể, trăng ở nước ngoài có tròn không?

Anh lập tức hỏi: “Em uống rượu sao?”

Sao tôi có thể nói thật với anh, vì vậy tôi nói chuyện đông tây. Cuối cùng anh cũng không nhịn được, gào thét trong điện thoại: “Em nói mau, rốt cục bây giờ em đang ở đâu?”

Tôi không nghĩ rằng Trì Phi Phàm luôn nhã nhặn cũng có thể bỗng dưng rống to như ngựa, sợ run, đưa di động để người phục vụ bar nói địa chỉ cho anh.

Chắc là thấy tôi tỉnh táo hơn, anh nhẹ nhàng thở dài, sau đó hỏi tôi có chuyện gì.

Đánh chết tôi cũng không thể nói, cho nên tôi ê a một hồi, nghĩ một đằng nói một nẻo, nói hươu nói vượn với anh. Cũng may điện thoại theo đường quốc tế rất đắt, Trì Phi Phàm có hơi bận rộn, cũng không hỏi nhiều, bỏ qua cho tôi.

Tôi cất di động, vô cùng thương cảm uống một ngụm rượu nữa.

Trong ngôn tình cảnh uống rượu này xuất hiện nhiều lắm, mỗi lần nữ chính uống rượu là chuẩn bị tới một chương quan trọng. Thường là say rượu làm loạn sau đó bị thất thân, từ nay về sau trải qua cuộc sống hạnh phúc…

Tại sao tất cả truyện viết đều là hạnh phúc mãi mãi về sau?

Lần đó Lục Dữ Giang uống rượu, đột nhiên dùng sức hôn tôi.

Tôi biết hắn say rượu, tâm trí rốt loạn, tưởng tượng tôi là Cánh Tri, vì vậy tôi dụ hắn lên giường.

Kết quả thì sao?

Vô nghĩa! Tất cả đều vô nghĩa! Tiểu thuyết ngôn tình đều lừa người!

Khi tôi choáng váng mơ màng dựa vào quầy bar, còn đang suy nghĩa, ngộ nhỡ tôi thực sự cùng đường, tôi phải đi viết tiểu thuyết ngôn tình, gạt nước mắt người khác lấy tiền nhuận bút, lừa người khác tin rằng trên đời này còn có con mẹ nó cái gọi là tình yêu!

Tửu lượng của tôi quả nhiên kém, cuối cùng ý thức còn sót lại là có người kéo tôi lên xe, tôi mơ màng cảm nhận đó là Trần Mặc. Tôi cũng chẳng suy nghĩ lại sao Trần Mặc lại ở đây, dù sao lúc cậu ấy nhét tôi vào xe, tôi còn kéo tay khen cậu: “Trần Mặc, hay là mình gả cho cậu đi, lần nào cũng là cậu tới cứu mình… Trên đời này cũng chỉ có cậu đối với mình tốt nhất, chỉ có cậu yêu mình thôi…..”

Trần Mặc nói câu gì đó, căn bản là tôi không nghe thấy, nghiêng đầu ngủ.

Cũng không biết đã ngủ bao lâu, dù sao vừa tỉnh đã cảm thấy đau đầu… Đau muốn chết…

Tôi đứng dậy đi vệ sinh, Trần Mặc này sao lại sửa phòng thế, ngay cả vách tường cũng khác, cũng bày trí phòng lại luôn, hại tôi nửa ngày không tìm được nhà vệ sinh, cuối cùng đẩy cửa hành lang, rốt cục cũng thấy!

Bỗng dưng bên trong phòng tắm có người đi ra, toàn thân ướt đẫm chỉ cuốn một cái khăn tắm, sáng sớm ra cũng không sợ tôi bị đau mắt à! Tôi dụi mắt nói: “Trần Mặc, mình muốn đi nhà vệ sinh, cậu ra ngoài trước đi.”

Người nọ không trả lời, ngược lại còn khoanh tay dựa vào cửa: “Diệp Cảnh Tri, em say rượu hồ đồ luôn sao?”

Tôi bị dọa hoàn toàn tỉnh táo.

Trong vài giây đầu óc tôi trống rỗng, thật sự trống rỗng, hoàn toàn chết đứng. Ngay cả thở cũng quên, thiếu chút nữa tôi đã bị tắc thở mà chết, tôi lắp ba lắp bắp nói: “Anh… Anh rể…”

“Đã nói em không được gọi là anh rể.”

Tôi hoàn toàn tỉnh mộng: “Sao anh lại ở đây?”

Anh vẫn ung dung: “Đây là nhà của anh, anh không ở đây thì ở đâu?”

Tôi cúi đầu nhìn mình đang mặc trên người áo ngủ nam rộng thùng thình, đột nhiên cảm thấy có điều không ổn.

Vẻ mặt tôi cầu xin hỏi: “Em chưa làm gì anh phải không?”

“Ôi chao.” Trì Phi Phàm vừa cười đã lộ ra má núm nhỏ: “Em không làm gì anh đâu…” Không đợi tôi thở ra, anh đã vươn tay, nâng cằm tôi: “Chỉ là hôm qua em vừa khóc vừa nháo còn giống như bạch tuộc tám chân quấn lấy anh, anh thật sự không nhịn được nữa mới…”

Lông tơ toàn thân tôi đền dựng đứng, tiện tay cầm một đồ vật ném vào người anh, thét chói tai: “Đồ thối tha! Anh lừa tôi! Lừa tôi!”

Anh nghiêng người tránh cái ly kia, bỗng nhiên nghiêm túc nói với tôi: “Chúng mình kết hôn đi.”

Tôi mơ, tôi đang mơ.

Ừ thì lần đầu tiên trong đời được cầu hôn, đây chính là mơ đúng không?

Tôi nói: “Trò đùa này tuyệt đối không buồn cười.”

Rút cục anh còn thẳng thắn nói: “Anh không nói đùa, Cảnh Tri, trải qua chuyện đêm qua, anh cảm thấy anh nên lấy em.”

Không thể nào? Anh thực sự không gạt tôi?

Vì sao chuyện đêm qua tôi chẳng nhớ gì hết?

Lòng tôi tê dại.

Vốn dĩ tôi đã cảm thấy việc Trì Phi Phàm theo đuổi tôi vô cùng kì lạ, có lẽ nguyên nhân là vì chị, tôi với chị cũng không giống nhau, vì sao Lục Dữ Giang coi tôi là vật thay thế, anh cũng muốn coi tôi như vậy?

Cuối cùng tôi trả lời không liên quan đến chuyện này: “Không phải anh đang ở nước ngoài sao?”

Anh nói: “Hàn Quốc đương nhiên là rất xa, nhưng lúc em gọi điện anh đang ở sân bay rồi.” Sau đó lại trách móc tôi: “Tửu lượng của em như vậy mà còn học người ta uống rượu, chưa bị bán là may lắm đó.”

Tôi còn hơi chóng mặt, cảm thấy có chỗ nào đó không thích hợp, nhưng rốt cục là chỗ nào không thích hợp, chỉ là tôi nghĩ không ra.

Tôi không ngờ Trì Phi Phàm đối với việc này thực sự nghiêm túc, ban đầu tôi nghĩ là anh chỉ định lừa tôi. Nhưng cuối tuần ba tôi bỗng gọi điện cho tôi: “Cảnh Tri à, cơm làm xong rồi, về nhà ăn đi con.”

Từ khi tôi trưởng thành ba đã không gọi tôi về ăn cơm nữa, tôi có phần vừa mừng vừa lo, từ trước tới nay ba tôi không thích gặp tôi, đối với chị tôi tốt hơn nhiều, bởi vì chị tôi vừa đẹp vừa giỏi, từ nhỏ đã là con ngoan của ba, cán bộ lớp xuất sắc, sau đó một đường thăng cấp thành bác sĩ. Bác sĩ khoa học tự nhiên đó, mấy người phụ nữ có thể làm được như vậy chứ? Nhất là phụ nữ xinh đẹp. Ba tôi mỗi lần nhắc tới chị là cả mặt bừng sáng, mỗi lần nhắc tới tôi thì lại chau mày. Ở trong lòng ba tôi chính là điển hình của sự thất bại, trốn học đánh nhau, không cầu tiến, khó khăn lắm mới lấy được Lục Dữ Giang, ba đối với tôi mới có phần vui vẻ, đó cũng là vì Lục Dữ Giang. Cuối cùng tôi lại ly hôn với Lục Dữ Giang, ba tức giân tới nỗi muốn cắt đứt quan hệ.

Dù sao cũng chẳng thoát được, tôi nghĩ đã tới Trung thu rồi, có lẽ là trước mặt mẹ kế phải làm bộ dạng gia đình hòa thuần, nên ba mới kêu tôi về ăn cơm.

Tôi còn hiếu thuận mua vài đồ về nhà.

Vừa mở cửa tôi đã nghe thấy tiếng cười của ba, vô cùng vui vẻ, từ khi chị tôi mất, tôi chưa từng nghe thấy ba cười vui như vậy. Trong lòng thầm hỏi, mẹ kế kia của tôi đã đi tới, xách rượu và bánh trung thu trong tay tôi, cười nói: “Còn lâu mới tới Trung thu, con tiêu tiền mua mấy thứ này làm gì…”

Tuy là lời khách sáo, nhưng khó thấy bà cười vui vẻ tới vậy, tôi có hơi cảm động, gọi một tiếng “Dì”, ba tôi đã nghe thấy: “Là Cảnh Tri về nhà sao?”

Tôi đi vào phòng khách liền sửng sốt, như sấm sét giữa trời quang, khiến tôi ngây ra như khúc gỗ.

Trì Phi Phàm!

Vậy mà anh lại nghênh ngang ngồi ở phòng khách của chúng tôi, cùng ba tôi uống trà.

Ba tôi nói: “Con cũng thật là, còn sai bảo Phi Phàm đi mua bánh ngọt. Chỉ là sinh nhật của ba thôi mà, cũng chẳng phải mừng thọ gì…”

Đầu óc tôi choáng váng, muốn hỏi rõ đây là tình huống gì, mà Trì Phi Phàm kia đang cười dịu dàng nho nhã: “Đã sớm nghĩ tới phải đi thăm bác và dì, chỉ là da mặt Cảnh Tri vốn mỏng, cứ ngại ngùng mãi. Bác cũng biết Cảnh Tri đó, tính tình cô ấy…”

Đương nhiên ba tôi rất thích Trì Phi Phàm, nhìn anh ấy đi, phụ nữ đã một đời chồng, có đàn ông lấy chắc chắn sẽ cảm tạ trời đất, huống chi Trì Phi Phàm người ta là thanh niên tài năng tuấn tú. Tuy Trì Phi Phàm từng theo đuổi chị tôi, nhưng chắc chắn ba rất thích hắn, vẫn đang mong hắn trở thành con rể ba.

Bữa cơm này, tôi ăn mà chẳng biết vị gì.

Nhưng khi Trì Phi Phàm cười sẽ khiến người khác yêu thích, anh không giống Lục Dữ Giang, Lục Dữ Giang đối với mọi người đều lạnh nhạt. Không phải hắn không tôn trọng trưởng bối, chỉ là hắn có thói quen duy trì khoảng cách với mọi người, ngay cả với mẹ ruột hắn cũng vậy, ba tôi, dì tôi đều muốn lấy lòng thông gia cũng không làm được. Nhưng Trì Phi Phàm không giống hắn, anh cùng ba tôi chơi cờ vua, cùng dì tôi nói chuyện đầu tư cổ phiếu, khiến hai người kia tươi cười ra mặt, thật bản lĩnh.

Cơm nước xong dì bổ dưa ngọt cho chúng tôi ăn, tôi giả bộ giúp dì rửa bát, dì đẩy tôi ra: “Có ba con là được rồi, con cùng Phi Phàm ngồi nói chuyện, người ta là khách đó.”

Hả?

Dì coi anh ta là khách thật sao?

Nhân dịp ba và mẹ kế đều đang dọn dẹp trong phòng bếp, tôi vừa gặm dưa vừa hỏi Trì Phi Phàm: “Sao anh biết hôm nay là sinh nhật ba em?”

Tôi cũng không nhớ rõ sinh nhật của ba là ngày nào, có thể thấy rằng xưa nay tôi rất bất hiếu.

Anh nói: “Chỉ cần có tâm, có chuyện gì là không hỏi thăm được?”

Điều này cũng đúng!

Tôi lại nghĩ có phần không đúng, lại hỏi anh: “Vậy hôm nay anh rốt cục có ý gì?”

Anh trả lời hời hợt: “Em và anh sắp kết hôn rồi, dù sao cũng phải về nhà gặp ba mẹ.”

Bộ dạng này của anh rất giống Lục Dữ Giang, quả nhiên là quạ trên đời đều màu đen, đàn ông trên đời đều không tốt!

Tôi phẫn nộ ném dưa vào người anh: “Ai muốn kết hôn với anh?”

“Chúng ta đã…” Vẻ mặt của anh càng có vẻ thiếu nợ: “Nhỡ đâu em mang thai thì phải làm sao?”

Mẹ nó!

Bà đây cũng đã mang thai rồi đấy, còn làm sao nữa?

Bỗng nhiên tôi nổi lòng nghi ngờ: “Đêm đó em uống rượu, nói gì với anh sao?”

“Có!” Anh cười nhẹ với tôi: “Em nói em yêu anh đã nhiều năm, đáng tiếc anh lại thích chị em. Em còn nói cái gì đó mà sẽ không buông anh, chết sống cũng muốn cùng anh… Em cứ lôi kéo anh, lúc em làm nũng rất đang yêu…” Vậy mà Trì Phi Phàm còn đỏ mặt: “Nếu không anh cũng sẽ không…”

Lông tơ toàn thân tôi lại dựng thẳng lên, xong đời…

Tôi nhất định là say rượu bất tỉnh, mới coi anh là Lục Dữ Giang.

Say rượu làm loạn…. Say rượu làm loạn….

Những lời này tôi có nằm mơ cũng không nói, tại sao vừa say đã nói hết ra…

Dường như có gió lạnh thổi phía lưng tôi, như là có ai đó đang ở sau lưng tôi thả các tảng băng.

Cái gì mà tự gây nghiệp chướng, không thể sống, đúng là tôi rồi.

Lòng tôi nặng trĩu như có tảng đá đè, trên đường đưa tôi về, Trì Phi Phàm nghĩ cách muốn tôi cười, tôi đều không cười được.

Gặp phải chuyện này ai cười cho được?

Trong bụng tôi còn có một đứa trẻ, sau đó lại lên giường với Trì Phi Phàm, tôi còn là con người sao?

Tôi không còn mặt mũi nào, cảm thấy thật hổ thẹn.

Uống rượu làm loạn, không phải ai cũng có vận khí trở thành nữ chính, tôi còn nghĩ sẽ có hoàng tử đến cứu mình, quả thực khờ dại con mẹ nó xấu hổ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.