Theo bản năng đưa tay sờ lên bụng mình, Lưu Mật Nhi khinh ngạc nhìn Mộ Dung Tễ.
“Không cần sờ soạng.” Mộ Dung Tễ nói.
Tay đặt trên bụng bỗng chốc dừng lại, nàng mở miệng theo bản năng: “Có ý gì?” Từ ‘sờ’ lúc nói ra hơi kì lạ.
Mộ Dung Tễ chậm rãi để ly trà trong tay xuống: “Không có!” Hắn nhàn nhạt phun ra hai chữ này.
Chần chừ, Lưu Mật Nhi dừng động tác lại, chầm chậm ngẩng đầu chống lại ánh mắt của Mộ Dung Tễ, chuẩn bị há miệng nói chuyện, lại phát hiện giọng của mình run rẩy ghê gớm. Lúc nói xong một câu đầy đủ nàng đã lệ rơi đầy mặt rồi: “Ngươi đang gạt ta?”
Mộ Dung Tễ miễn cưỡng nhếch lông mày: “Điều đó không cần thiết!”
“Tại sao không cho ta biết ?” Lưu Mật Nhi cắn chặt hàm răng lạnh giọng nói: “Ta mới là người có quyền nhất nói đến chuyện của người kia, không phải sao?”
Tử Hằng tiến lên một bước vừa muốn mở miệng, Mộ Dung Tễ đã đưa tay ngăn hắn lại, đứng dậy chậm rãi đi tới trước mặt của Lưu Mật Nhi: “Muội cũng không biết!”
Lưu Mật Nhi chán nản: “Nếu như mà ta biết, ta sẽ để ngươi làm như vậy sao?”
“Đó là đứa bé của ta!” Hắn tới, lại đi rồi. Chuyện trọng đại như vậy, nàng thân là người trong cuộc, thế nhưng lại hoàn toàn không biết gì. Như vậy, hiện tại hắn lại nói với mình là có ý gì?
“Ta hiểu rõ!” Mộ Dung Tễ gật đầu. Đột nhiên, hắn sờ sờ lên mặt của Lưu Mật Nhi, ánh mắt kia quyến luyến mà sâu xa, thật lâu cũng không thu tay lại.
“Coi như ngươi là huynh trưởng của nàng, nhưng nếu như ngươi còn không thu hồi móng vuốt của ngươi, ta nghĩ ta sẽ rất tức giận!”
Bỗng trong không khí truyền đến giọng nói lạnh lùng, nhất thời khiến Lưu Mật Nhi trợn to hai mắt, nhìn thẳng Mộ Dung Tễ.
Ưu nhã nhếch môi cười, Mộ Dung Tễ cũng không thu tay lại, chỉ là chậm rãi nâng khóe môi, kéo Lưu Mật Nhi ôm vào trong ngực, lập tức lui lại thân thể.
Lưu Mật Nhi còn chưa phản ứng kịp, lập tức bị một lực cường đại kéo lại, trong nháy mắt, hai bóng dáng màu trắng đan vào nhau. Người đỡ lấy thân thể Lưu Mật Nhi là Vô Trần.
“Cô nương!” Vô Trần và Vô Ngân đồng thời mở miệng kêu lên, có thể lần nữa nhìn thấy nàng, hình như rất vui vẻ.
Vội vã gật đầu một cái, ánh mắt của Lưu Mật Nhi nhìn thẳng vào hai người đan xen. Hộ vệ Mộ Dung gia cũng xông tới, lại bị Tử Hằng cản lại.
Nhìn đến lúc mắt của Lưu Mật Nhi cũng bắt đầu đau vẫn không thấy rõ động tác của hai người. Bất đắc dĩ, nàng hít sâu một hơi, hét lớn một tiếng: “Đủ rồi!”
Hai bóng người trong nháy mắt tách ra, chia nhau đứng ở trên hai đỉnh chóp của hai gian phòng. Nhìn lướt qua hai người, Lưu Mật Nhi hừ lạnh một tiếng, xoay người rời đi. Nàng còn chưa tiêu hóa xong chuyện Mộ Dung Tễ nói với mình, hai người liền đánh nhau.
Thấy thế, Phượng Cảnh Duệ liền tung người một cái dừng bên cạnh Lưu Mật Nhi, một tay ôm lấy thắt lưng nàng, xoay người lại dừng chân đứng ngay ngắn tại nơi hắn vừa đứng lúc trước.
Lưu Mật Nhi chậm rãi hồi hồn, đối diện với một đôi mắt đang mỉm cười, trong lòng Mật Nhi cảm giác nặng nề, lạnh lùng nói: “Buông ra!”
Cánh tay ôm nàng của Phượng Cảnh Duệ chậm rãi giơ lên, có chút không xác định mở miệng: “Mật Nhi, thật chứ?”
“Nói nhảm!” Lưu Mật Nhi hừlạnh một tiếng: “Buông ta ra!” Nàng giãy dụa.
“Cái này không được trách ta!” Phượng Cảnh Duệ nhỏ giọng nói mấy tiếng, cánh tay ôm Lưu Mật Nhi bỗng buông ra.
Cho đến lúc Phượng Cảnh Duệ làm thật buông cánh tay ôm mình ra, Lưu Mật Nhi mới phát hiện vị trí họ đang đứng, mắt thấy thân mình đang rơi xuống từ tầng hai, Lưu Mật Nhi không nhịn được hô to ra tiếng: “Phượng Cảnh Duệ, ngươi khốn kiếp!”
Hai tay ôm đầu bảo vệ mình theo bản năng nhưng Lưu Mật Nhi cũng không cảm thấy đau đớn như mình nghĩ. Sau đó một hồi gió nhẹ lướt qua bên tai, nàng mở mắt lần nữa, mình vẫn ở trong ngực Phượng Cảnh Duệ, thật giống như một màn mới vừa rồi kia hoàn toàn là tưởng tượng của nàng.
Sau khi sợ run thật lâu, đôi tay Lưu Mật Nhi nắm quyền hung hăng đánh tới, bị Phượng Cảnh Duệ thuận tay đỡ lấy, hắn cười vui vẻ khác thường.
Phượng Cảnh Duệ nghe lời buông ra, nhưng một bàn tay vẫn gắt gao nắm y phục của nàng. Lưu Mật Nhi quay đầu nhìn sang thấy mình giống hệt dì ghẻ, nếu như là quá khứ, Lưu Mật Nhi nhất định sẽ không nhịn được bật cười, nhưng là hôm nay…
Lạnh lùng rút y phục của mình về, nàng xoay người bỏ đi.
Bước nhanh trở lại phòng của chính mình, Lưu Mật Nhi trở tay khóa cửa phòng, sau đó chậm rãi ngồi chồm hổm trên mặt đất, một đôi tay trắng nõn ôm lấy bụng mình, vùi mặt vào trong đầu gối. Không lâu sau trong phòng liền truyền đến tiếng khóc thật thấp.
Phượng Cảnh Duệ bước nhanh theo tới ngoài cửa, bởi vì âm thanh bên trong mà ngừng lại động tác muốn gõ cửa. Giống như Mật Nhi, tựa trên ván cửa, hai người ngăn cách bằng cánh cửa, lưng tựa lưng, một khóc khẽ, một im lặng không nói.
Không biết đã trải qua bao lâu, Lưu Mật Nhi chậm rãi đứng lên, nhanh chóng đi đến trước ngăn tủ thu thập mấy bộ y phục, xoay người đi ra cửa. Bỗng chốc, bước chân nàng dừng lại, ngược lại đi tới hướng cửa sổ, đeo hành lí lên lưng trèo cửa sổ ra ngoài.
“Mật Nhi, muốn đi đâu?” Âm thanh chậm rãi thong dong vang lên, khiến Lưu Mật Nhi dừng động tác lại.
Nàng nhìn lướt qua Phượng Cảnh Duệ đang ngăn trước mặt mình, chợt cúi đầu bước nhanh lướt qua hắn rời đi.
Bên hông căng thẳng, Lưu Mật Nhi cảm thấy sống lưng đau xót, cả người bị đặt ngay bên trên một cây cột. Phượng Cảnh Duệ cúi đầu âm trầm nhìn vào ánh mắt của nàng: “Còn muốn chạy?”
Lưu Mật Nhi liền nâng đầu gối đá lên, lại bị Phượng Cảnh Duệ khống chế thân thể trước, hắn chen mình vào giữa hai chân nàng, nhíu mày nhìn Lưu Mật Nhi: “Mật Nhi, nàng phải vì hạnh phúc nửa đời sau của mình mà suy nghĩ!”
“Tránh ra!” Lưu Mật Nhi mím môi lạnh giọng nói.
Phượng Cảnh Duệ lắc đầu một cái: “Làm sao có thể?”
“Ngươi có nhường hay không?” Ánh mắt nàng lành lạnh.
Phượng Cảnh Duệ vẫn lắc đầu như cũ: “Mật Nhi, nàng tức giận?”
“Thật xin lỗi, ta với ngươi không phải rất quen thuộc, đừng có gọi thân thiết như vậy!” Lưu Mật Nhi quay lưng lại, tiện tay để gói y phục dưới đất, còn mình vén y phục lên ngồi xuống tại chỗ. Không để ý tới người kia.
“Nghe vậy, trong mắt Phượng Cảnh Duệ gió nổi mây phun, chỉ chốc lát sau, hắn im lặng ngồi bên người Lưu Mật Nhi, một tay cầm tay nàng đặt vào lòng bàn tay mình, hai lòng bàn tay áp vào nhau, mười ngón tay đan xen.
Lưu Mật Nhi hơi mím môi, nhưng không rút tay về. Phượng Cảnh Duệ rõ ràng muốn Lưu Mật Nhi mở miệng nói chuyện với mình, hắn lôi kéo tay nàng đặt trên ngực mình.
Quả nhiên, toàn thân Lưu Mật Nhi cứng đờ, dùng sức kéo tay về: “Ngươi làm gì thế? Ta không muốn sờ ngươi!”
Phượng Cảnh Duệ khẽ nhếch môi mỏng, tà mị cười một tiếng: “Ta rất muốn cho Mật Nhi sờ!”
“Biến thái!” Lưu Mật Nhi mắng “Buông ta ra!” Bây giờ nàng còn không biết nên dùng tâm tình gì để đối mặt với Phượng Cảnh Duệ. Hơn nữa cổ trên người mình đã giải trừ hay chưa nàng cũng không biết, nếu như ở thời điểm nào đó nàng động thủ với hắn, khi đó không biết Phượng Dương còn có ra mặt cứu hắn không.
“Không thả!” Phượng Cảnh Duệ nỉ non: “Sao Mật Nhi lại ngốc như vậy?”
Lưu Mật Nhi nháy mắt: “Ngốc cái quỷ, tránh ra! Hiện tại ta không muốn nhìn thấy ngươi!” Lưu Mật Nhi hất tay của hắn ra, đứng lên bỏ đi.
Phượng Cảnh Duệ theo sát nàng: “Nàng đi đâu ta liền đi theo đó.”
Lưu Mật Nhi quay đầu lại: “Ta đi nhà xí!”
“Ta giữ cửa cho nàng!”
“Mẹ kiếp. Phượng Cảnh Duệ, ngươi kiềm chế một chút cho ta có được không? Ta đi đâu liên quan gì đến ngươi, không cho phép ngươi đi theo ta!” Nàng chỉ vào ánh mắt của Phượng Cảnh Duệ, hung hãn nói.
“Mật Nhi là sợ lại cho ta thêm một đao phải không?”Phượng Cảnh Duệ nhàn nhạt mở miệng, cầm lấy tay nàng nắm trong tay, nhếch môi cười: “Mật Nhi cần gì phải lo lắng? Ta đâu thể không chết?”
Lưu Mật Nhi hạ tầm mắt, hồi lâu sau mới mở miệng: “Ngươi muốn gì?”
“Ta sẽ, ta thực sự đã làm. Nếu như thêm một lần nữa, sẽ không có Phượng Dương tới giúp ngươi chữa trị, ta sẽ giết ngươi!” Lưu Mật Nhi kích động hô to.
Phượng Cảnh Duệ chậm rãi tiến lên, đến gần bên người Lưu Mật Nhi: “Chỉ cần nàng không yêu ta là được rồi!” Chỉ cần không yêu, cổ độc cũng sẽ không phát tác, không phát tác nàng cũng sẽ không động thủ.
Nghe vậy, Lưu Mật Nhi cười khổ một tiếng.
Không yêu? Nàng quyết định được sao? Lắc đầu một cái, nàng đẩy thân thể Phượng Cảnh Duệ ra: “Ngươi đi đi, không cần trở lại nhìn ta!”
Câu trả lời của Phượng Cảnh Duệ lại là đưa tay ôm ngực, trả lời: “Nàng là nương tử của ta!”
“Vậy ta hưu ngươi là được rồi!” Lưu Mật Nhi lấy giả thành thật nói.
“Ở chỗ này không có nữ nhân hưu nam nhân! Chỉ có nam nhân hưu nữ nhân!”
“Vậy ngươi hưu ta!”
“Mật Nhi!” Âm thanh Phượng Cảnh Duệ cảnh cáo: “Nàng biết , cho dù chết ta cũng không thể làm thế!”
“Ta không biết!” Lưu Mật Nhi quay đầu nhìn Phượng Cảnh Duệ: “Nơi này của các ngươi không phải có một thứ gọi là Nữ giới sao? Không phải là có thất xuất chi điều để nam nhân hưu nữ nhân sao?”
Phượng Cảnh Duệ im lặng.
“Ta nói đúng rồi?” Lưu Mật Nhi hất cằm lên: “Gặp lại ngươi lâu như vậy, ta hình như vẫn chưa nói cho ngươi biết, ta mang thai!”
Vẻ mặt Phượng Cảnh Duệ không đổi nhìn nàng.
Lưu Mật Nhi nói tiếp: “Đứa bé bị ta làm mất rồi! Đây không tính phạm vào thất xuất sao? Đủ lí do chứ? Ngươi bỏ ta đi!” Nàng chờ Phượng Cảnh Duệ nổi giận.
Bỗng chốc, Phượng Cảnh Duệ ngửa đầu cười lớn.
Tiếng cười tạm ngưng, hắn giơ tay vuốt ve cái cằm gầy gò của Lưu Mật Nhi, êm ái mở miệng: “Mật Nhi, nàng quên ta là ai sao?”
Lưu Mật Nhi không hiểu ý tứ trong lời nói của hắn.
“Ta là nam nhân của nàng, lại là đại phu, thân thể nàng biến hóa, sao ta có thể không biết? Mật Nhi à Mật Nhi, nàng thật sự cho rằng ta không biết cái gì sao?” Phượng Cảnh Duệ nhàn nhạt mở miệng nói.
Lưu Mật Nhi kinh ngạc ngẩng đầu, có chút cà lăm mở miệng: “Ngươi biết?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]