Chương trước
Chương sau
Bịch một tiếng

Âm thanh rất lớn của một vật nặng rơi xuống đất cách đó không xa vọng đến, điều này làm cho nội tâm Lưu Mật Nhi run lên và không khỏi bước nhanh hơn, nàng không thể để Vô Trần gặp chuyện không may! Nếu như vậy, nàng chính là hung thủ giết người rồi !

Sau lưng nàng là vẻ mặt nóng nảy của Cơ Hoàn Hoàn. Đối với Vô Trần cùng Phượng Cảnh Duệ, Cơ Hoàn Hoàn đều đối đãi giống nhau, cho nên mặc kệ trong hai người bọn hắn người nào xảy ra chuyện, nàng cũng rất lo lắng, hơn nữa sau khi nghe Lưu Mật Nhi giải thích, nàng càng rõ ràng, chỉ có mình có thể ngăn cản Phượng Dương.

Phốc, Vô Trần khạc ra một ngụm máu đỏ tươi chói mắt nhìn đôi chân to trước mặt.

Phượng Dương hừ lạnh, "Rốt cuộc không chịu nổi rồi?"

Vô Trần nắm lấy chân của Phượng Dương, "Cầu xin ngài!"

Phượng Dương ánh mắt híp lại rồi dùng sức đạp đi tới, Vô Trần lập tức cảm giác khổ sở giống như quả tim muốn nổ tung, nhưng tay vẫn nắm lấy Phượng Dương không có buông ra.

"Cốc chủ. . ."

Mũi chân khẽ nhúc nhích, Phượng Dương đã rõ ràng, căn bản Vô Trần cũng không lên kế hoạch muốn đánh nhau, một chân đạp người ra, Phượng Dương lạnh nhạt nói, "Chính hắn gây ra chuyện ở bên ngoài, tự hắn xử lý, cho dù chết, cũng chẳng liên quan đến ta!"

"Ngươi . . . Ngươi . . . Tại sao có thể nói ra lời lạnh lùng như vậy?" Âm thanh run rẩy từ sau lưng Phượng Dương truyền đến.

Toàn thân Phượng Dương cứng đờ, mày kiếm hơi thu lại, nhưng vẫn không nhúc nhích.

Cơ Hoàn Hoàn nắm lấy một cánh tay Phượng Dương, khóe mắt hồng, "Làm sao ngươi có thể nói ra lời nói tàn nhẫn thế này?" Nàng chất vấn.

Editor: toilatoi-84

Nguồn: diendanlequidon

Phượng Dương trầm mặc không nói, mặc cho nàng lôi kéo vẫn không hề cử động. Thậm chí bước lên một bước, lại bị Cơ Hoàn Hoàn kéo lại.

Thấy thế, chân mày Phượng Dương nhíu càng thêm lợi hại. Hắn không biến sắc bước tới. Cơ Hoàn Hoàn chợt bị đẩy ra, một tiến một lùi, kéo dài khoảng cách giữa hai người.

Cơ Hoàn Hoàn không vui nhìn Phượng Dương, "Ta muốn đi tìm Duệ nhi!"

"Không cho phép" Phượng Dương hô to, nổi giận nắm lấy tay nàng kéo một cái đến trước người, "Ta nói không cho phép!"

"Đó là nhi tử của ta, ta nhất định muốn đi, nhất định phải đi! A . . . Phượng Dương, ngươi làm cái gì!?" Cơ Hoàn Hoàn đang nói bởi vì Phượng Dương đột ngột nhấc bổng thân thể nàng lên mà thét chói tai ra tiếng.

Lưu Mật Nhi cùng A Hoa vội vàng tiến lên đỡ Vô Trần dậy, nàng lo lắng nhìn hắn, "Vô Trần, ngươi không sao chứ?"

Vô Trần lắc đầu một cái, "Không việc gì!" Từ trong miệng máu đỏ không ngừng trào ra.

"Thật xin lỗi!" Lưu Mật Nhi chân thành nói.

Vô Trần lắc đầu, "Phiền cô nương rồi, đỡ ta về!" Cũng may không có chết!

Lưu Mật Nhi vội vàng tiến lên, cố sức đỡ lấy Vô Trần.

Bên này,

Cơ Hoàn Hoàn bị Phượng Dương cột vào trên ghế, Phượng Dương mặt lạnh nhìn thê tử, trong tay bưng chén đưa tới miệng Cơ Hoàn Hoàn, "Hoàn Hoàn, ăn cái gì đi!"

Cơ Hoàn Hoàn kích động giật giật thân thể, tức giận nói, "Ta không muốn, ngươi thả ta ra!"

Editor: toilatoi-84

Nguồn: diendanlequidon

"Hoàn Hoàn, không nên cử động!" Phượng Dương nhíu mày vì thấy nàng càng giãy giụa sợi dây càng thêm chặt.

Dĩ nhiên Cơ Hoàn Hoàn nhìn ra được trong lòng của hắn, không nhịn được khiến trái tim đau xót, "Tướng công, ngươi thả ta ra có được hay không?"

Phượng Dương cúi đầu, "Không!"

"Tại sao? Tướng công, ta thật là khổ sở!" Nàng giật giật thân thể, "Thật là đau!"

Phượng Dương đặt chén trong tay xuống, đưa tay giữ lấy thân thể của nàng, "Hoàn Hoàn!"

"Tướng công, ta thật khó chịu! Ngươi chưa bao giờ đối với ta như vậy ." Cơ Hoàn Hoàn lên án nói.

Phượng Dương nhận ra thê tử hôm nay thay đổi, hắn bỗng chốc đứng lên, xoay người rời đi.

Cơ Hoàn Hoàn liền vội vàng hỏi, "Ngươi đi đâu?"

Phượng Dương dừng bước lại, âm trầm mở miệng, "Ta đi giết bọn hắn! Như vậy nàng cũng còn nghĩ đến bọn hắn nữa rồi !"

Cơ Hoàn Hoàn tức thời trợn to hai mắt, hoang mang sợ hãi nói, "Không... không được làm thế! Ta không đi, ta không đi" nàng kêu to, vùng vẫy, chỗ cổ tay bởi vì giãy giụa bắt đầu đỏ ửng.

Phượng Dương bước một bước dài xoay người lại giữ lấy thân thể của nàng, thuận tay cởi ra sợi dây trên người nàng, Cơ Hoàn Hoàn nắm lấy cánh tay Phượng Dương, ôm thật chặt vào trong ngực, "Đừng đi, ta không đi! Ngươi không được giết bọn hắn!"

Phượng Dương khom người ôm lấy Cơ Hoàn Hoàn hai người đi về phía chiếc giường nhỏ, hắn giơ tay điểm một cái, trong nháy mắt Cơ Hoàn Hoàn đã ngủ mê man. Sau đó, hắn dịu dàng đắp chăn cho nàng rồi đứng dậy đi về phía cửa.

Lưu Mật Nhi cùng A Hoa đứng bên ngoài cửa, bên trong phòng Vô Trần đang tự bôi thuốc chữa thương. Đột nhiên thấy Phượng Dương xuất hiện, Lưu Mật Nhi trong lòng càng cảm giác nặng nề, nhắm mắt bước tới.

Mục tiêu của Phượng Dương hình như cũng là Lưu Mật Nhi, hắn đứng lại trước mặt của Lưu Mật Nhi. A Hoa từ sớm đã chạy mất dạng né tránh rồi. Chỉ còn lại một mình Lưu Mật Nhi đối mặt Phượng Dương.

Editor: toilatoi-84

Nguồn: diendanlequidon

Ánh mắt âm trầm, lạnh lùng của hắn khiến da đầu Lưu Mật Nhi tê dại, nàng vẫn quật cường nhìn lại hắn.

Phượng Dương lên tiếng, "Ngày mai, không cho phép các ngươi còn xuất hiện trước mặt ta!"

Lưu Mật Nhi nghe vậy, bĩu môi, "Ngươi còn chưa đồng ý với ta đi cứu Phượng Cảnh Duệ!"

Phượng Dương cười lạnh, "Ta sẽ không đi!"

Lưu Mật Nhi mím môi, "Tại sao? Hắn là con trai của ngươi, con trai ruột của ngươi!"

Phượng Dương cười đến điên cường, "Ngươi cho rằng ta quan tâm sao?"

Lưu Mật Nhi bỗng nhiên thấy tức cười, đúng, trên thế giới này, người có thể để cho Phượng Dương quan tâm chỉ có một Cơ Hoàn Hoàn. Không còn ai khác.

Phượng Dương không dừng lại nữa, lạnh nhạt liếc nàng một cái sau đó bỏ đi.

Bên trong nhà Vô Trần nghe âm thanh của Phượng Dương lúc đang chỉnh trang y phục, khi mở cửa ra vừa lúc thấy Phượng Dương rời đi. Hắn không khỏi nhìn vẻ mặt nặng nề của Lưu Mật Nhi hỏi, "Thế nào?"

Bỗng chốc, Lưu Mật Nhi quay mặt sang nhìn Vô Trần, "Vô Trần, lần này trông vào ngươi đó!"

"A?" Vô Trần híp mắt.

Lưu Mật Nhi không nhiều lời nữa, lôi kéo A Hoa xoay người rời đi, hai người nhỏ to không biết nói cái gì, A Hoa chần chờ rồi rời đi.

Vô Trần có chút không hiểu nhìn Lưu Mật Nhi, "Cô nương?"

Trầm mặc một hồi, Lưu Mật Nhi hơi mím môi, "Vô Trần, ta quyết định . . ." Nàng ngừng lại, thận trọng quan sát sắc mặt của Vô Trần.

Loại ánh mắt này khiến Vô Trần trong lòng cả kinh, theo bản năng bật thốt lên hỏi, "Quyết định cái gì?"

"Ta muốn bắt cóc Cơ Hoàn Hoàn!" Lưu Mật Nhi nói lời khiến người sợ hãi.

Editor: toilatoi-84

Nguồn: diendanlequidon

"Cái gì?" Vô Trần hét lên một tiếng, hiểu rõ mình vừa làm cái gì sau đó hắn lập tức lôi Lưu Mật Nhi vào trong phòng, tiếp đó cực kỳ tức giận nói, "Cô nương, ngươi điên rồi. Nếu như bị lão Cốc chủ biết, chúng ta sẽ chết!" Chết, cũng không phải là chuyện kinh khủng gì, mấu chốt là, nếu như khiến Lưu Mật Nhi có vấn đề gì. Hắn còn phải chết lần nữa. Hơn nữa, bắt cóc Cơ Hoàn Hoàn, chỉ sợ không phải chỉ có chết đơn giản như vậy a!

"Ta không sợ!" Lưu Mật Nhi kiên định nói, "Không phải các ngươi nói trên người ta trúng cổ độc hay sao? Dù sao cũng sống không lâu, nhưng mà, chỉ cần ta không chết trước khi có thể mang theo Cơ Hoàn Hoàn tìm được Phượng Cảnh Duệ là tốt rồi!" Như vậy là có thể chữa cho Phượng Cảnh Duệ. Nàng tin tưởng, chỉ cần mang theo Cơ Hoàn Hoàn rời đi, khi đó, Cơ Hoàn Hoàn sẽ có biện pháp khiến Phượng Dương đồng ý.

Vô Trần rung động nhìn nàng, "Cô nương, không được! Chúng ta căn bản trốn không khỏi lão Cốc chủ!"

"Ta đã nghĩ xong!" Lưu Mật Nhi hướng về phía Vô Trần ngoắc ngoắc ngón tay. Vô Trần tiến lên trước, nghe lời của nàng xong vẫn nhịn không được rùng mình một cái. Nếu như không được thì sao đây?

Lưu Mật Nhi trong lòng cảm giác nặng nề, "Vậy cũng hết cách rồi, ta nhất định khiến hắn đi!" Đến lúc đó Cơ Hoàn Hoàn sẽ có biện pháp chứ?!

"Cô nương, ngươi hãy nghĩ lại đi!" Bất kỳ ai dám đụng chạm đến Cơ Hoàn Hoàn, đều chỉ có một kết quả. Cơ Hoàn Hoàn là cấm kỵ không thể chạm đến của Phượng Dương. Làm vậy là nắn gân của hắn. Không có ai có thể tưởng tượng được đến lúc đó Phượng Dương có phá hủy cả Minh cốc hay không. Đến khi đó . . .

Lưu Mật Nhi làm sao không biết chứ? Có điều, đây phương pháp duy nhất để cứu Phượng Cảnh Duệ, nàng cho dù có chết, cũng muốn thử một lần! Vì Phượng Cảnh Duệ, nàng . . .

Bỗng chốc, trong cơ thể chợt dâng lên một trận choáng váng, thân thể Lưu Mật Nhi lung lay đáng sợ, Vô Trần vội vàng đưa tay bắt mạch, hắn thở dài, "Cô nương. Ngươi bị trúng độc tình. Tình càng sâu phát tác càng nhanh!"

Lưu Mật Nhi hiểu rõ gật đầu, "Cám ơn ngươi, Vô Trần! Ngươi làm theo ta nói đi!"

Bất đắc dĩ nhìn nàng một cái, Vô Trần làm theo. Đồng thời, hắn không khỏi thầm nghĩ, lần này không biết một Sát thủ đường còn có thể đặt chân trên giang hồ nữa hay không.

Cơ Hoàn Hoàn đang giận dỗi Phượng Dương, đây là chuyện từ lúc hai người thành thân nhiều năm như vậy chưa từng xảy ra, vì để cho Cơ Hoàn Hoàn có thể nghỉ ngơi, Phượng Dương không thể không rời khỏi nàng, chỉ đến nửa đêm mới sẽ về phòng ôm thê tử ngủ. Trong ngực thiếu đi Cơ Hoàn Hoàn dịu dàng, hắn sẽ không ngủ được.

Cơ Hoàn Hoàn thấy Lưu Mật Nhi hoàn toàn không có việc gì lúc này mới thở nhẹ một hơi, mở miệng, "Thật xin lỗi, ta cũng không có biện pháp!"

Lưu Mật Nhi trầm mặc chốc lát, "Nếu như có, người có nguyện ý giúp ta hay không?"

"Dĩ nhiên!" Cơ Hoàn Hoàn nói, "Duệ nhi là con của ta, vì cứu hắn, ta làm cái gì cũng đều có thể!"

Editor: toilatoi-84

Nguồn: diendanlequidon

Lưu Mật Nhi đột nhiên hướng về phía Cơ Hoàn Hoàn quỳ xuống, "Vậy ta thỉnh cầu người, tối nay đi cùng ta đi!" Nàng nắm lấy y phục của Cơ Hoàn Hoàn.

"Cái gì?" Cơ Hoàn Hoàn kinh hoàng mở miệng, nàng kéo Lưu Mật Nhi một cái, kinh hãi nói, "Ngươi có biết ngươi đang nói cái gì hay không?"

"Ta biết rõ, cầu xin người theo ta đi!"

"Tướng công hắn. . ."

"Ta có biện pháp để cho hắn không đuổi kịp. Chỉ là khi đã tới nơi, người sẽ có biện pháp đúng hay không?" ánh mắt Lưu Mật Nhi gần như khẩn thiết nhìn nàng.

Cơ Hoàn Hoàn gật đầu một cái, "Coi như lấy cái chết uy hiếp ta cũng sẽ làm như vậy!"

"Cám ơn người, xin người tối nay đi theo ta!"

"Nhưng mà, ngươi biết đó, nếu như bị hắn phát hiện, những người ở đây . . ."

"Ta không quản nhiều như vậy!" Lưu Mật Nhi chợt quát to một tiếng, nước mắt ào ào chảy xuống, "Ta muốn cứu Phượng Cảnh Duệ, ta không thể nhìn hắn chết. Hắn là vì ta mới đi nơi đó. Ta không thể nhìn hắn đi tìm chết! Ta không thể. . ." Nàng bất đắc dĩ nói.

Cơ Hoàn Hoàn mắt không chớp nhìn Lưu Mật Nhi, sau một hồi lâu, nàng gật đầu một cái."Ta đồng ý với ngươi!"

Editor: toilatoi-84

Nguồn: diendanlequidon

Lưu Mật Nhi đột nhiên ngẩng đầu, "Thật sao?"

"Thật!"

Cô gái này, là một dạng người như Phượng gia bọn họ. Trong thân thể có một loại cố chấp với tình yêu! Nếu như, năm đó nàng có được một nửa sự kiên trì của Lưu Mật Nhi, Phượng Dương cũng sẽ không có bộ dáng bây giờ.

Nghe được lời Cơ Hoàn Hoàn, Lưu Mật Nhi quá vui mà khóc, "Cám ơn người!"

"Chính ta nên nói lời như vậy mới đúng!" Cơ Hoàn Hoàn nói, "Thân là mẹ ruột của hắn, ta nên bảo vệ hắn!"

Lưu Mật Nhi xoa xoa nước mắt, "Những năm nay hắn đều tìm người ở đây, chỉ là. . . ."

"Ta biết rõ!" Cơ Hoàn Hoàn vỗ vỗ tay của nàng, "Ngươi đi đi, ta sẽ thuyết phục được Phượng Dương!" Nếu như không được, nàng sẽ cùng Mật Nhi đi! Nàng phải cứu con trai của mình.

Editor: toilatoi-84

Nguồn: diendanlequidon

Editor: toilatoi-84

Nguồn: diendanlequidon

Vị trí đại bản doanh Sát thủ đường của Giang hồ đệ nhất sát thủ có rất ít người biết được. Nhưng mà, đối với một kẻ từng một tay tạo ra Sát thủ đường như Phượng Dương mà nói, về cơ bản đây không phải vấn đề!

Một bộ bạch y, Phượng Dương đứng chắp tay, vẻ mặt tràn đầy âm u, trên khuôn mặt tuấn mỹ lóe lên lạnh lùng tà mị. Coi thường những người áo đen đang vây lấy, hễ có người đến gần bên cạnh hắn, ống tay áo sẽ vung lên, người áo đen trong nháy mắt bị đẩy ra.

Mặt Phượng Dương âm trầm, quét qua Sát thủ đường nhiều năm không thay đổi, quanh thân hắn tỏa ra nồng hậu sát ý.

Có người biết chút chuyện lúc thấy rõ ràng là Phượng Dương thì lập tức lên tiếng ngăn cản, "Đợi đã nào...! Dừng tay!"

Trong nháy mắt người áo đen dừng động tác, chăm chú nhìn khắp núi đầy sát khí Phượng Dương, người nói chuyện lập tức mở miệng, "Đường chủ, ngài làm thế nào . . ." Tuy là ban đầu Phượng Dương đột nhiên rời đi, nhưng cái nghề sát thủ này sẽ không cho phép phản bội. Tuy nhiên lại không có người nào có thể ngăn cản hắn, rồi khá lâu sau đó Khuất Thiên Hàn cầm lệnh bài của Phượng Dương tiếp quản lấy Sát thủ đường. Từ đó Khuất Thiên Hàn trở thành Đệ Nhị Đại Đường chủ.

Phượng Dương hừ lạnh một tiếng, "Ta không phải là Đường chủ của các ngươi! Khuất Thiên Hàn đâu!?" Âm thanh hắn thật căng thẳng.

"Đường chủ không có ở đây!" Trên thực tế, Khuất Thiên Hàn đã lâu lắm chưa từng trở về rồi!

"Người đâu?" Phượng Dương lạnh lùng hỏi.

"Không biết ngài nói là người nào?" Người nói chuyện thận trọng mở miệng. Thân là trưởng hộ pháp Sát thủ đường khẩu, hắn không nghĩ được mình chọc phải Phượng Dương vào lúc nào rồi.

"Thê tử của ta! Ở nơi nào?" Phượng Dương cắn răng nghiến lợi hỏi. Bàn tay chuyển động, nội lực ngưng tụ ở lòng bàn tay.

Nam nhân dĩ nhiên thấy được, hắn lặng yên không dấu vết lui về phía sau một bước, né tránh, "Sát thủ đường chỉ giết người, không bắt người, đây cũng là qui củ do ngài qui định nha!" Nam nhân đau khổ nói qua.

Nhìn vật màu đen trong tay, Phượng Dương cũng mặc kệ nhiều chuyện làm gì, tiện tay ném một cái vật trong tay cho nam nhân, "Ngươi cho ta là người mù, không biết Sát thủ đường là gì à?"

Nam nhân thuận tay nhận lấy, Lúc nhìn thấy vật trong tay, trước mặt bỗng tối sầm, "Chuyện này . . ."

"Cái lệnh bài này không phải là của các ngươi?" Khuôn mặt tuấn tú của Phượng Dương âm trầm, mũi chân điểm một cái đã tới trước mặt nam nhân kia, "Giao người ra đây cho ta!" Nếu như không phải là bởi vì chưa thể xác định thê tử an toàn, bây giờ nhất định Phượng Dương đã đại khai sát giới rồi.

Nam nhân nhắm mắt mở miệng, "Lệnh bài là của chúng ta, nhưng . . . Người thật không phải do chúng ta bắt!" Đùa sao, đã hơn hai mươi năm chưa từng thấy qua Phượng Dương, thế thì làm sao biết thê tử hắn chứ.

Phượng Dương cũng không có tâm tình nghe hắn giải thích thêm, gương mặt tuấn tú âm trầm bởi vì lời nói của nam nhân kia mà lộ ra sát khí, Phượng Dương vô cùng tức giận, "Giao người ra đây cho ta, nếu không hôm nay toàn bộ người nơi này chết hết đi cho ta!" Hắn giận dữ dùng sức tung ra một chưởng, chưởng phong mạnh đến mức bọn người đều bị thương.

Editor: toilatoi-84

Nguồn: diendanlequidon

Mất đi Cơ Hoàn Hoàn, Phượng Dương trở nên điên cuồng, tâm của một người, khi không có nơi để gửi, sẽ muốn dùng một loại phương thức khác để tìm kiếm một tâm linh an ủi. Mà an ủi của Phượng Dương chính là Cơ Hoàn Hoàn. Mất đi Cơ Hoàn Hoàn, Phượng Dương cũng không còn tồn tại.

Nam nhân chật vật tránh được chưởng phong của Phượng Dương, "Chúng ta thật sự không có!" Sát thủ đường chỉ giết chứ không có bắt người là qui định của Phượng Dương, rốt cuộc là ai đã vẩy nước đục lên người của bọn hắn chứ.

Phượng Dương cũng không muốn để ý tới bọn hắn, nổi giận gầm lên một tiếng, những sợi tóc trong nháy mắt hóa hoa râm, khóe miệng tà mị lóe lên sát ý, điên cuồng mà nguy hiểm.

"Chết tiệt!" Nam nhân gầm nhẹ một tiếng, "Mọi người cùng nhau tiến lên!"

Cuồng phong gào thét, Phượng Dương lạnh lẽo cười một tiếng, "Dựa vào các ngươi?"

Không có ai biết sau hôm ấy Sát thủ đường ra sao nữa? Điều duy nhất có thể biết chính là, một ngày sau đó, trên giang hồ không còn có tổ chức Sát thủ đường này.

Nghe nói, Phượng Dương dưới cơn nóng giận đã phá hủy Sát thủ đường do hắn từng sáng lập, trong một đêm, máu rửa Sát thủ đường, Sát thủ đường đã không còn tồn tại!

Nghe nói, thê tử của Phượng Dương bị người bắt mang đi, Phượng Dương rời Minh cốc tìm tung tích thê tử. Không buông tha bất kỳ đầu mối nào.

Nghe nói, chỉ cần là môn phái bị Phượng Dương tìm tới cửa, không ai thoát khỏi, toàn bộ bị đều bị hắn giết sạch!

Nghe nói, mất đi thê tử Phượng Dương đã trở nên điên cuồng, bây giờ đã trở thành ma đầu giết người không hơn không kém.

Các loại truyền thuyết kia truyền đến tai Vô Trần cùng Lưu Mật Nhi khiến bọn họ không tự chủ được rùng mình một cái. Mới rời khỏi không tới 10 ngày, Phượng Dương đã làm chốn giang hồ này gió tanh mưa máu rồi.

Hai người rất nhất trí liếc mắt nhìn Cơ Hoàn Hoàn một thân nam trang. Mặc cho Phượng Dương như thế nào cũng sẽ không nghĩ ra, vì muốn đánh lừa tầm mắt của hắn, ba người Lưu Mật Nhi, Vô Trần, Cơ Hoàn Hoàn lúc này trà trộn trong đám ăn xin, bắt đầu hướng phương hướng Miêu Cương đi tới! Đây cũng là nguyên nhân vì sao Phượng Dương không tìm được Cơ Hoàn Hoàn trong các môn phái võ lâm trên giang hồ.

Mắt thấy sắp đến Miêu Cương, nàng không thể nào để cho chuyện này nảy sinh bất kỳ chuyện gì ngoài ý muốn! Nếu như vào lúc này mà bị Phượng Dương bắt được, nàng . . .

Nghĩ tới đây, Lưu Mật Nhi không nhịn được rùng mình một cái, trời ạ, ngàn vạn đừng bị hắn phát hiện! Tiếng nàng than thở bị Vô Trần nghe được, Vô Trần cũng có chút cảm thông, bây giờ không người nào có thể bảo vệ bọn họ, bọn họ chỉ có cách tự vệ thôi.

Cơ Hoàn Hoàn lần đầu tiên gặp hành trình như vậy, so với hai người kia hưng phấn nhiều. Luôn không ngừng hỏi một vấn đề, "Các ngươi làm sao vậy?"

Lưu Mật Nhi cùng Vô Trần liếc mắt nhìn lẫn nhau. Không khỏi cảm thán, Phượng Dương bảo vệ nàng thật vô cùng tốt. Khiến cho nàng còn giữ vững nét hồn nhiên như thế!

"Phu nhân, về sau bất cứ khi nào ra khỏi cửa, chúng ta cũng không nên nói lời nào!" Lưu Mật Nhi đột nhiên nghĩ đến, nếu chỉ là tên ăn xin sẽ ít có khả năng bị hoài nghi, nếu thêm bị câm nữa, nguy hiểm như thế sẽ càng thấp.

Editor: toilatoi-84

Nguồn: diendanlequidon

"Tốt!" Cơ Hoàn Hoàn gật đầu, "Còn mấy ngày nữa chúng ta sẽ đến?"

"Chậm nhất là ba ngày!" Vô Trần cầu nguyện, có thể bình an vượt qua ba ngày này.

Cơ Hoàn Hoàn gật đầu, "Còn có ba ngày thôi!" Trong vòng ba ngày đã có thể nhìn thấy nhi tử, trong lòng Cơ Hoàn Hoàn nổi lên một tầng mong đợi.

So sánh với tâm tình của Cơ Hoàn Hoàn, Lưu Mật Nhi cùng Vô Trần không nhịn được rùng mình một cái. Cơ Hoàn Hoàn không có lo lắng nhiều như bọn họ, mà bọn họ cũng không có cái mạng miễn phí cho Phượng Dương nha!

"Vô Trần!" Lưu Mật Nhi lên tiếng nói.

Vô Trần lập tức gật đầu, "Cô nương!"

"Chúng ta có thể trở về trong vòng hai ngày hay không?" Thời gian càng ngắn nàng càng cảm thấy an toàn.

Vô Trần lập tức gật đầu, "Ta sẽ liên lạc ám vệ tới đón chúng ở biên quan!"

Lưu Mật Nhi gật đầu liên tục, "Có thể đi nhanh một chút thì đi đi!"

Để trấn an cảm xúc của Phượng Dương, lúc này trên khắp giang hồ mọi người đều đang tìm người tên Cơ Hoàn Hoàn, thế nhưng không thấy Cơ Hoàn Hoàn đâu, cho nên lúc này bọn họ tìm người thật tương đối khó khăn.

Cũng nhờ ám vệ giúp một tay, bọn họ sau khi tới Miêu Cương đã rất nhanh chóng được Diệp Ly Tâm cùng Diệp Cửu Dương đón trở về.

Có Diệp Cửu Dương giúp một tay, thương thế Phượng Cảnh Duệ tuy nặng, nhưng vẫn có thể mở miệng nói chuyện.

Sau khi thấy Lưu Mật Nhi trở về, có thể đoán được Phượng Cảnh Duệ nằm trên giường đến cỡ nào không vui, nhất là trong khoảng thời gian này từ trên giang hồ truyền đến các loại lời đồn đãi, chứng kiến mẫu thân của hắn hiện ra, dường như Phượng Cảnh Duệ phát ra lửa giận.

"Ngươi có biết như ngươi vậy sẽ hại chết rất nhiều người hay không hả?" Phượng Cảnh Duệ giận dữ lên tiếng.

Editor: toilatoi-84

Nguồn: diendanlequidon

Thế nào cũng không nghĩ đến mình liều mạng đi cầu xin Phượng Dương, sau khi trở về lại lấy được là thái độ như vậy của Phượng Cảnh Duệ. Uất ức nhất thời ùa vào lòng, Lưu Mật Nhi mím môi không nói.

Phượng Cảnh Duệ cố gắng ngồi dậy, nhìn mẫu thân, "Trở về đi!"

Cơ Hoàn Hoàn trợn to hai mắt,"Ta . . ."

"Trở về!" Phượng Cảnh Duệ gắng sức hô to.

Có lẽ, không người có thể hiểu Cơ Hoàn Hoàn quan trọng thế nào đối với Phượng Dương, nhưng thân là nhi tử hắn có thể hiểu rõ. Phượng Dương có thể khiến hắn hai mươi năm không gặp mẫu thân đến một lần, thì cũng nhất định sẽ vì mẫu thân mà máu nhuộm giang hồ.

"Không được!" Lưu Mật Nhi phản đối nói, "Mặc kệ ngươi nói cái gì thì hôm nay mẹ ngươi cũng không được đi. Dù sao nàng đã tới nơi này. Ta đi thông báo cho Phượng Dương, chỉ cần Phượng Dương tới, mẹ ngươi nhất định sẽ có biện pháp thuyết phục hắn cứu ngươi!"

"Lưu Mật Nhi! Có phải ngươi muốn lấy tính mạng của tất cả mọi người ở đây đánh cuộc hay không?" Phượng Cảnh Duệ giận dữ nói.

Toàn thân Lưu Mật Nhi run lên, kinh ngạc trợn to hai mắt, nàng thật là không ngờ đến thế này. Bây giờ nghĩ lại, theo cá tính của Phượng Dương, khi hắn biết người ở đây có thể đã mang thê tử của hắn đi, hắn nhất định sẽ đại khai sát giới thật!

Phượng Cảnh Duệ nhìn mẫu thân mình, "Trở về, lập tức, lập tức! Nếu như người không muốn cho ngày càng nhiều người chết!" Có thể ngăn cản phụ thân chỉ có mẫu thân. Bọn họ quá yêu nhau, có lúc thậm chí còn quên mất hắn là con trai của họ.

Cơ Hoàn Hoàn giờ lại nghĩ đến chồng đang điên cuồng, nàng nắm lấy ống tay áo hắn, "Ta muốn cứu con!"

"Ta chết không được" Phượng Cảnh Duệ nổi giận, "Đi mau!"

Lần này Lưu Mật Nhi không ngăn cản Phượng Cảnh Duệ, nếu như không phải có Phượng Cảnh Duệ nhắc nhở, nàng đã quên mất, Phượng Dương rất có thể sẽ giết mọi người ở đây.

Cơ Hoàn Hoàn gật đầu một cái.

Lưu Mật Nhi vội vàng nói, "Phải để cho mẫu thân ngươi tắm rửa một chút chứ? Hơn nữa nơi này là Miêu Cương, nàng xưa nay chưa từng tới bao giờ! Phải tìm người đưa nàng đi."

Phượng Cảnh Duệ gật đầu, nhìn Vô Trần, "Tìm ám vệ đưa nàng trở về!"

Editor: toilatoi-84

Nguồn: diendanlequidon

Vô Trần gật đầu. Biết lần này kế hoạch coi như là thất bại.

Không ai từng nghĩ tới, chỉ một lúc khi Cơ Hoàn Hoàn tắm này thôi, vốn là kẻ không thể tìm được bọn họ, Phượng Dương lại đột nhiên xuất hiện ở đầu giường Phượng Cảnh Duệ. Phượng Cảnh Duệ còn chưa kịp thốt ra nửa tiếng, một tay Phượng Dương đã để sẵn trên cổ của hắn, lo lắng hỏi, "Người đâu?"

Mặt Phượng Cảnh Duệ trắng bệt, vùng vẫy.

Lúc này đang từ ngoài cửa đi vào, đám người Lưu Mật Nhi cùng Vô Trần thấy một màn trước mắt, trái tim nhất thời ngừng đập, không dám lên tiếng.

Vừa thay xong quần áo, Cơ Hoàn Hoàn thấy một màn trước mắt, kêu to ra tiếng, "Phượng Dương! Ngươi dám động đến một sợi lông của con ta, ta và ngươi không xong đâu!" Nói xong nàng bước một bước dài tiến lên, nắm tay Phượng Dương dùng sức kéo.

Thân thể Phượng Dương vì nghe được âm thanh Cơ Hoàn Hoàn mà đột nhiên dừng lại, giống như là bị người điểm huyệt, không nhúc nhích.

"Buông tay, buông tay, ngươi mau buông tay!" Cơ Hoàn Hoàn cúi đầu cắn lên cổ tay của Phượng Dương.

"Dù cho nàng chưa ăn cơm, cũng không cần thiết ăn tay của ta!" Ngoài dự đoán của mọi người, Phượng Dương dịu dàng nói, đồng thời buông tay đang nắm Phượng Cảnh Duệ ra.

Phượng Cảnh Duệ cảm thấy sức Phượng Dương buông lỏng, hắn không khỏi ho khan, nếu là trước kia hắn không thể nào ngồi đây chờ chết, nhưng mà ai bảo hắn bây giờ đây thân bất do kỷ.

Lưu Mật Nhi lập tức tiến lên vuốt sau lưng của hắn.

Nghe được âm thanh của Phượng Dương, lúc này Cơ Hoàn Hoàn mới buông mu bàn tay của hắn ra, khiếp sợ nhìn Phượng Dương, "Tướng công!"

Phượng Dương không nói tiếng nào, một đôi mắt nhìn thẳng vào ánh mắt của nàng, thật lâu sau dùng sức ôm người vào trong ngực. Chui vào cổ Cơ Hoàn Hoàn. Hai vai không ngừng rung động. Thân thể cao lớn không ngừng run rẩy.

Editor: toilatoi-84

Nguồn: diendanlequidon

Tất cả mọi người tại chỗ cũng bị một màn trước mắt hù sợ.

Tàn khốc đông lạnh Phượng Dương . . . Đang khóc!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.