Lưu Mật Nhi nhướng mày "Lần thứ nhất, ta ở ngay trước mặt ngươi, bị Diệp Ly Tâm dùng độc."
Phượng Cảnh Duệ hung hăng trừng mắt nhìn Diệp Ly Tâm. Người đứng sau làm mặt vô tội nháy mắt.
Lưu Mật Nhi nói tiếp "Lần thứ hai, ta ở ngay trước mắt ngươi, chân bịthương. Ngươi thấy chuyện tình như thế đó, ngươi lại nói như vậy, có sức thuyết phục sao?"
Phượng Cảnh Duệ ". . . . . ."
Vô Trần và Vô Ngân im lặng lui về phía sau một bước, khóe môi khẽ nhếch.
Diệp Ly Tâm cả gan mở miệng "Đúng vậy, đi theo bên cạnh hắn rất nguy hiểm,không bằng công tử đi theo bản công chúa, làm phò mã của bản công chúa,bản công chúa nhất định có thể bảo vệ chu toàn!"
Lời của nàng ta bị mọi người xem như không biết.
Lưu Mật Nhi tiếp tục nhìn sát thủ "Ngươi vẫn không trả lời ta!"
Sát thủ rên lên một tiếng, liếc mắt nhìn Phượng Cảnh Duệ còn chưa thu hồi chân to.
Lưu Mật Nhi không để ý tới ám hiệu của hắn, hỏi "Rốt cuộc muốn liên lạc người nào?"
Sát thủ im lặng, thật lâu mới mở miệng "Chúng tôi không biết là người nào.Nhưng chỉ cần hắn nhận thì mặc kệ bao nhiêu tiền, chúng tôi đều phảilàm!"
Lưu Mật Nhi mặt bừng tỉnh hiểu ra "Ồ!" Sau đó đứng dậy ngồi xuống ghế, gương mặt trầm tư.
Sát thủ ngạc nhiên "Ta cho ngươi biết rồi !"
Lưu Mật Nhi "Sau đó?"
Sát thủ "Ngươi không cảm thấy ngươi nên thả ta ra sao?"
Lưu Mật Nhi buông tay "Cũng không phải là ta đạp ngươi... Ngươi nói với ta cũng vô dụng!"
Sát thủ ". . . . . ." Người cùng đi chung với Phượng Cảnh Duệ quả thật đều không bình thường.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]