Diệp Ly Tâm sợ hãi nhìn Phượng Cảnh Duệ đứng cầm kiếm, nàng buồn bực ho mộttiếng "Ngươi dám làm ta bị thương?" Ở Miêu Cương, từ xưa tới nay chưatừng có ai dám đối xử với nàng như vậy.
Phượng Cảnh Duệ âm trầm nhếch môi, mắt lạnh nói: "Có gì mà không dám?" Cổ tay xoay nhẹ, lạnh lùng nói: "Đưa hay không đưa?"
Diệp Ly Tâm tức giận nói: "Không đưa!"
"Vậy ta sẽ giết ngươi!" Phượng Cảnh Duệ tức giận.
Thấy Phượng Cảnh Duệ thật sự nổi giận, Lưu Mật Nhi ngăn lại "Phượng Cảnh Duệ!"
"Tránh ra!" Phượng Cảnh Duệ cau mày.
Lưu Mật Nhi trừng mắt "Đây là chuyện của ta, không có quan hệ với ngươi!"
Phượng Cảnh Duệ làm mặt đáng thương, nói "Mật Nhi!"
"Cái gì? Ta không nói sai! Ngươi mặc kệ ta!" Lưu Mật Nhi quay đầu từ từ đitới trước mặt của Diệp Ly Tâm, đỡ nàng ta lên rồi quan tâm hỏi "Diệp cônương, cô nương không sao chớ?"
Nâng tay áo lau vết máu nơi khóe miệng, Diệp Ly Tâm cười tươi "Lưu công tử, công tử đau lòng vì ta? !"
Lưu Mật Nhi ngạc nhiên. Vị công chúa Miêu tộc này thật sự là. . . . . .thẳng thắn, đáng yêu! Nàng dịu dàng cười "Xem ra cô nương không sao!"
Diệp Ly Tâm kêu to "Ta có. Ta có! Công tử quan tâm ta, lo lắng cho ta!"
Lưu Mật Nhi mở ra tay ra "Thuốc giải cho ta!"
Diệp Ly Tâm nhìn lòng bàn tay trắng nõn của Mật Nhi, mím môi sờ sờ ở trênngười, lấy ra một viên thuốc tròn đặt vào bàn tay của nàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/canh-mot-leo-tuong-canh-hai-bo-vao-phong/2376718/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.