Một đống lương thực được ông chủ khách điếm mua dưới sự đề nghị của Lưu Mật Nhi. Lại có doanh thu nữa.
Dưới sự kháng nghị mãnh liệt của nàng, lúc này nàng mới có một gian phòngcủa riêng mình. Trong phòng, Lưu Mật Nhi tính toán có nên dùng cách làmgiàu như thế này không.
Bỗng, tiếng đao kiếm chạm nhautruyền tới, Lưu Mật Nhi hơi nhíu mày. Tới chỗ nào cũng gặp phải chuyệnnhư vậy. Nhưng cẩn thận nghĩ lại thì lại không đúng.
Nàng mở cửaphòng thì thấy Phượng Cảnh Duệ đang đánh nhau với một đám người mặc đồđen. Thấy nàng xuất hiện, Phượng Cảnh Duệ rống lên: "Về phòng!"
"A, à..." Đương nhiên Lưu Mật Nhi sẽ không ngốc mà xông lên nên đóng ngaycửa phòng lại. Dù sao thì cũng chẳng giúp được gì, tính mạng nàng rấtđáng quý.
Tuy là như thế nhưng nàng vẫn không nhịn được mà nằm bò lên cửa, nhìn tình hình bên ngoài qua khe cửa.
Thành thật mà nói thì công phu của Phượng Cảnh Duệ không tệ. Ngoài PhượngDương Thủ thì nàng không thấy ai là đối thủ của hắn. Đương nhiên, thậtra hắn cũng chưa từng thấy Phượng Cảnh Duệ đánh nhau với người khác.
Đang trong lúc suy nghĩ thì Phượng Cảnh Duệ đảo chân dài qua, người mặc áođen bay ra ngoài trong nháy mắt. Mà ở cạnh chân hắn là một tên áo đenkhác đã ngã xuống.
Mối nguy đã được xua tan, Lưu Mật Nhi đẩy cửa ra: "Giải quyết rồi hả?"
Mây đen vừa tràn đầy trên mặt Phượng Cảnh Duệ tan đi ngay lập tức. Hắn cười yếu ớt, bước lên nói lấy lòng, "Mật Nhi..."
Người này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/canh-mot-leo-tuong-canh-hai-bo-vao-phong/2376708/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.