Khi Lưu Mật Nhi quaylại, không ngờ lại một lần nữa nhìn thấy Phượng Cảnh Duệ nằm ở trongsân, cả người đẫm máu. Cô bước nhanh về phía trước ngồi xổm xuống, lầnnày Phượng Cảnh Duệ cũng không vì nàng đến gần mà mở mắt.
Cố gắng đỡ hắn dậy, Lưu Mật Nhi đưa tay xem hắn còn thở không. Hơi thở rất mong manh, cơ hồ không có hô hấp.
Lưu Mật Nhi lập tức cất giọng hô to, "Có ai không, có ai không. Mau. . . ."
Nàng la lên nhưng không có ai đến, ngược lại nàng lại thấy một nam nhân mặcđồ màu đen. Nàng nhận ra hắn, chính là người trước đó động thủ vớiPhượng Cảnh Duệ.
Nam nhân đó chậm rãi đi tới bên cạnh nàng, conmắt sắc cũng không dừng lại trên người nàng, ống tay áo vung lên. MậtNhi cảm giác mình bị một trận gió thổi vô hình thổi vào người, té sangmột bên.
Rồi nàng nhìn thấy nam nhân bước dài về phía trước, hung hăng giẫm lên ngực Phượng Cảnh Duệ.
"Này. . . . . . Lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, không phải việc anh hùng nên làm." Lưu Mật Nhi lên tiếng quát to.
Động tác của nam nhân hơi ngừng lại, quay đầu liếc mắt Lưu Mật Nhi một cái, chợt con mắt sắc né sang chỗ khác.
Chẳng qua là cái nhìn này, Lưu Mật Nhi cảm thấy một đợt sóng ngầm lạnh lẽo từ sống lưng bò lên trên, nuốt nước miếng một cái, nàng tiếp tục lêntiếng, "Hắn cũng đã sắp chết rồi, ngươi thừa dịp lúc hắn không thể độngthủ để phản kháng, ngươi có phải nam nhân hay không?"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/canh-mot-leo-tuong-canh-hai-bo-vao-phong/2376675/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.