Thanh Hoan duỗi tay gọi Diệu Thúy đến bên cạnh, dặn dò nha đầu này vài câu, nghe xong, Diệu Thúy lĩnh mệnh mà đi.
Một lát sau, một tiểu cung nữ không cẩn thận làm đổ trà lạnh lên người Lan tần, huỷ hoại một thân cung trang tinh xảo màu đạm phấn. Nàng ta bất đắc dĩ phải đứng dậy đi đến Thiên điện thay y phục. Diệu Thúy liếc mắt, lập tức có cung nhân cơ linh đi theo.
Lăng Miếu thay đổi một thân cung trang đỏ thẫm, đây là xiêm y của Thanh Hoan. Lăng Miếu vốn có vẻ đẹp thanh lệ, khi mặc bạch y có vẻ đặc biệt phong tư yểu điệu, nhưng mà thay hồng y, đẹp thì vẫn đẹp, nhưng áp không được màu sắc diễm lệ này.
Đặc biệt khi so sánh cùng chủ tọa Thanh Hoan cũng đang mặc hồng y, không khỏi có vẻ bắt chước bừa bãi. Sau khi Lan tần trở lại chỗ ngồi, ngồi giữa đám phi tần, liền càng thêm mờ nhạt trong biển người.
Cho nên mới nói, khí chất quan trọng cỡ nào đối với nữ nhân!
Nếu đã đắc thủ, Thanh Hoan cũng không muốn giữ lại những phi tử này nữa, ngầm hạ lệnh tiễn khách. Chúng phi vừa nghe cũng rất cao hứng, vốn dĩ các nàng dựa vào Hiền phi, tựa như Thiên Lôi sai đâu đánh đó. Ai mà ngờ được Thục phi lại có được hoàng ân cỡ này, vậy mà có thể làm Hoàng Thượng tự mình lên tiếng, muốn các nàng tiến đến Kim Long điện thỉnh an.
Quá nhiều thứ làm người đố kỵ!
Gia thế ngạo nhân, tuyệt sắc dung mạo, còn có sủng ái độc nhất vô nhị của Đế vương!
Đây đều là ước mơ của chúng phi, nhưng Thanh Hoan lại có được mà không chút nào cố sức. Hoàng Thượng vì nàng mà ngay cả lễ tiết cũng không để ý. Có thể nghĩ, chỉ cần qua chút thời gian, Thục phi có thai, Hậu vị hẳn là vật trong lòng bàn tay!
Khi trong điện chỉ còn lại mình Thanh Hoan, Diệu Thúy nhanh chóng dùng khay trình nhẫn ban chỉ lấy được từ trên người Lan tần. Thanh Hoan ý bảo đặt xuống, rồi sau đó cho nha đầu này lui ra.
Đầu tiên, nàng quan sát cái nhẫn này trong chốc lát, cảm thấy nó thoạt nhìn cũng không có gì khác so với phỉ thúy bình thường khác, cũng không biết đây có đúng như những gì nàng đã nghĩ hay không.
Dùng hai đầu ngón tay cầm nhẫn ban chỉ lên, Thanh Hoan lại nhìn một lát, nàng nhìn đến đôi mắt cũng đau, mà không thấy nó thay đổi chút gì. Sau một lúc lâu, Thanh Hoan chậm rãi thử kêu một tiếng: "...... Hệ thống?"
An tĩnh.
Không ai trả lời nàng.
Thanh Hoan cười nhẹ, đặt nhẫn ban trong lòng bàn tay, dùng sức bóp. Phỉ thúy trong tay nàng liền chậm rãi hóa thành bột mịn.
Cuối cùng Hệ thống không thể tiếp tục bảo trì trầm mặc, liên tiếp kêu lên 【 Dừng tay! Dừng tay! 】
Thanh Hoan ý cười càng sâu, quả thực không bóp nữa.
【 Ngươi muốn làm gì? 】
"Ta không muốn làm gì." Thanh Hoan nhẹ giọng nói, ý cười nơi đáy mắt càng cao thâm khó đoán. "Bất quá là muốn nhìn xem ngươi có bản lĩnh gì, có đủ tư cách sống sót hay không mà thôi."
Hệ thống cảm thấy mình quá bi kịch, không chỉ bị cột lại cùng một ký chủ tham lam, khó khăn lắm mới làm cho mọi việc đều thuận lợi, vậy mà mình còn gặp một nữ nhân đáng sợ như vậy. Trên thế giới còn có cái hệ thống nào còn đáng thương hơn nó không?
【 Ta rất có bản lĩnh, nhưng mà ta không thể đi theo ngươi. Ký chủ của ta còn tồn tại, ta cần phải trung thành với nàng ta, đây là vấn đề nguyên tắc 】
"Vậy thì, làm ký chủ của ngươi không tồn tại không phải xong rồi sao?"" Đáy mắt Thanh Hoan chợt lóe sát khí.
【 Bổn hệ thống kỳ thật cũng coi thường nàng ta. Nếu không phải trước đây, khi ta lưu lạc ở đường hầm thời gian, đúng lúc gặp kiếp trước ký chủ vừa tử vong, bị nàng ta phun một búng máu lên người, bằng không ta cũng không đến mức bị bắt buộc cột chung một chỗ 】
Thanh Hoan nghĩ nghĩ, nói: "Nếu đã vậy, ngươi không trở lại bên cạnh ả là được." Nói xong, Thanh Hoan bóp nát nhẫn ban chỉ, triệu ra Nhân Quả thạch, ra lệnh: "Đi vào."
Hệ thống sửng sốt một chút, nhưng vẫn không phản kháng, chỉ thấy bạch quang chợt lóe, sau khi Nhân Quả thạch cùng Hệ thống tương dung, vậy mà lại hóa thành một quyển sách.
Thanh Hoan duỗi tay cầm sách, mở ra trang thứ nhất, chỉ thấy trong đó đề lên ba chữ nhỏ: Sổ Sinh Tử.
Chà, sau khi biến thành giấy, đúng là nhìn Nhân Quả thạch thuận mắt hơn nhiều, thoạt nhìn Hệ thống này cũng xem như không quá mức vô dụng.
Thanh Hoan cất Sổ Sinh Tử, gọi Diệu Thúy tiến vào, quét tước sạch sẽ bột phấn của nhẫn ban chỉ. Diệu Thúy vừa nhìn thấy đám bột phấn, tức khắc kinh ngạc, nhưng nha đầu này cũng biết lúc nào nên hỏi lúc nào không.
Tuy không nói gì, yên lặng quét dọn, nhưng trong lòng nàng lại rất lấy làm lạ. Nương nương cho nàng sai người lợi dụng lúc Lan tần thay y phục, dùng một cái nhẫn ban chỉ tương tự cái trên tay nàng ta đổi đi, cũng không biết là vì cái gì.
Cái nhẫn trên tay Lan tần thật sự tốt như vậy sao, nếu vậy vì sao nương nương lại phải huỷ hoại chứ?
Diệu Thúy nghĩ trăm lần cũng không ra, nhưng nàng vẫn thông minh, biết có một số việc mình vẫn nên không biết thì tốt hơn, Thanh Hoan chịu trọng dụng nàng cũng là vì điểm này, người thức thời luôn có thể làm người khác có hảo cảm.
Từ sau khi biết mình theo vị chủ tử này, Diệu Thúy hiểu rõ, chỉ có im lặng giả câm mới có thể sống sót.
Sau khi trở lại trong điện của mình, dù Lăng Miếu kêu gọi cỡ nào cũng không nghe thấy Hệ thống đáp lời, nàng lột nhẫn ban chỉ ra, hết chùi rồi lại lau, hết sờ rồi lại soạng, làm sao cũng không hiểu nguyên nhân.
Từ đầu Lăng Miếu đến Trung Nguyên vẫn luôn mang theo tâm tình thỏa thuê đắc ý, bởi vì có Hệ thống tồn tại, cho nên nàng luôn tin chắc mình có thể bắt được tâm của Đế vương, hoàn thành nhiệm vụ mẫu nghi thiên hạ. Trước nay Lăng Miếu chưa từng nghĩ tới, nếu một ngày nàng không còn Hệ thống, nàng nên làm gì!
Nói cách khác, Lăng Miếu đã không có những kỹ năng làm người hoa cả mắt, cũng không có hoàn mỹ vẻ ngoài cùng khí chất thánh khiết, nếu như có người muốn hãm hại, thậm chí ngay cả phòng bị nàng ta cũng không làm được!
Cho đến hôm nay, Lăng Miếu mới chân chính ý thức được, nhờ sự tồn tại của Hệ thống mà giải quyết cho mình nhiều phiền toái cỡ nào. Nàng ta vừa hận lại tức, không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mới có thể làm hệ thống......
Từ từ, khi thay y phục ở Kim Long điện, ta đã từng một lần ngắn ngủi lấy nhẫn xuống! Chẳng lẽ là......
Nghĩ đến đây, Lăng Miếu đã cảm thấy không có khả năng, trừ nàng ra, không ai biết sự tồn tại của Hệ thống. Hơn nữa, cái nhẫn phỉ thúy kia cũng không thể coi như bảo bối gì, ai lại nhìn trúng một cái nhẫn bình thường chứ?!
Nếu không phải mất trong điện Kim Long, vậy là... Hệ thống thật sự bỗng nhiên biến mất?!
Nếu Hệ thống thật sự không từ mà biệt, Lăng Miếu biết, mình nhất định phải đi lấy lòng Hoàng Thượng! Chỉ có có được sủng ái của Hoàng Thượng, nàng ta mới có thể dừng chân tại hậu cung, mới có thể không bị người khi dễ!
Nhớ tới sự kiêu ngạo ương ngạnh, nhận hết sủng ái của Thục phi, trong lòng Lăng Miếu ghen ghét không thôi.
Ta cũng muốn!
Ta cũng muốn giống như Thục phi, được sủng ái, được làm hậu cung chi chủ!
Ở Tây Vực sinh hoạt mười mấy năm, Lăng Miếu giả vờ thật sự đã đủ rồi, nàng căn bản là không nghĩ làm cái gì Thánh Nữ, nàng cũng muốn được hư quang minh chính đại như Thanh Hoan!
Nhưng mà, đã không có hệ thống...... Nàng lấy cái gì quyến rũ Hoàng Thượng đây?
Bên này, Lăng Miếu vì muốn có được ưu ái của Minh Thành Đế mà vắt óc suy nghĩ. Bên kia, Minh Thành Đế lại chết sống dán Thanh Hoan, cũng không chê phiền chán. Chỉ là đọc sách, cũng phải muốn nàng ngồi trong lòng mình, hưởng thụ thích ý hồng nhan thêm hương.
Khi Thanh Hoan tâm tình thì Minh Thành Đế có thể tùy ý lăn lộn, nhưng số lần nàng tâm tình tốt thật sự là có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Hôm nay, do có được hệ thống, tâm tình nàng hiếm khi phi dương. Vì vậy, tuy rằng nóng nực muốn chết, Thanh Hoan vẫn ngoan ngoãn ngồi trong lòng hắn.
Cẩn thận ngẫm lại, nếu như không tên ngựa giống này, nàng cũng không biết trên thế giới này còn có cái gọi là Hệ thống. Dù vẫn chưa hiểu rõ thứ này rốt cuộc là gì, nhưng cũng sẽ có một ngày nàng hiểu được tường tận.
Thời điểm Minh Thành Đế ôm ái phi đến bên giường chuẩn bị phiên vân phúc vũ, Thanh Hoan lại đẩy hắn ra, dựa vào mép giường mà phun, khuôn mặt nhỏ nháy mắt trở nên tái nhợt. Minh Thành Đế sợ hãi, nhanh chóng sai người truyền thái y.
Kết quả sau khi xem mạch, thái y thông báo Thục phi nương nương có hỉ!
Minh Thành Đế nháy mắt cao hứng không biết làm sao cho phải! Hắn cực kỳ hưng phấn, bởi vì đây là hài tử hắn vẫn luôn chờ mong!
Nhưng sau khi biết được mình đã mang thai, Thanh Hoan lại không quá cao hứng, mà là bệnh ưởng ưởng dựa vào đầu giường. Lúc này, nàng hoàn toàn không giống ngày thường, phi dương bừa bãi, ngược lại lộ ra vẻ nhu nhược hiếm có.
Minh Thành Đế nhìn thấy đau lòng, hiện tại ở hậu cung hắn chỉ chạm vào một mình Thanh Hoan, cũng đã rất lâu rồi hắn không chạm qua phi tử khác.
Mặc kệ gặng hỏi ra sao, Thanh Hoan cũng không nói ra nguyên nhân. Minh Thành Đế gấp đến độ hận không thể đào tâm mình cho nàng xem, lập tức ra thánh chỉ, phong nàng làm Quý Phi, cũng hứa hẹn chỉ cần Thanh Hoan sinh hoàng tử, sẽ lập tức đỡ nàng vi hậu.
Nhưng mà nàng vẫn cứ không cao hứng. Minh Thành Đế đã dùng hết bản lĩnh, vô kế khả thi, hắn đành phải nói bóng nói gió cho Diệu Thúy đi hỏi.
Diệu Thúy tuy biết rằng chủ tử mình ngày thường nhìn không dễ tiếp cận, kỳ thật một chút cũng không kiêu căng ngang ngược, nhưng muốn hỏi chuyện, nàng lại không dám. Chủ tử vĩnh viễn cũng là chủ tử, làm sao phận nô tài có thể dò xét?
Nhưng lệnh Hoàng Thượng lại không thể không vâng theo. Diệu Thúy rối rắm suốt một ngày, cuối cùng cắn răng quyết tâm, hỏi cũng chết mà không hỏi cũng chết, nàng cần chi để ý này đó?
Vì thế, bưng nước ô mai cho Thanh Hoan, Diệu Thúy ra vẻ lơ đãng hỏi: "Nương nương, ngài đã nhiều ngày tâm tình không tốt, ngài có muốn uống chút nước ô mai giải nhiệt không?"
Thanh Hoan ngáp một cái, gần đây nàng rất thích ngủ, Minh Thành Đế đã sớm cấm những phi tần khác tiến đến làm phiền, "Một chút cũng được."
Diệu Thúy vừa bưng nước vừa dùng trộm ngắm Thanh Hoan, nhìn đến mức Thanh Hoan hơi có chút không kiên nhẫn: "Làm sao, ngươi nhìn bổn cung làm gì?"
Diệu Thúy vội thu hồi tầm mắt, có chút chần chờ: "Nương nương... Hoàng Thượng... thực lo lắng cho ngài, kkhông biết vì sao tâm tình ngài không tốt, cho nên lệnh cho nô tỳ......"
Lại nghĩ, chủ tử mình dù sao cũng là Quý Phi nương nương mà không phải Hoàng Thượng, chi bằng một năm một mười nói hết những gì Hoàng Thượng dặn dò ra.
Thanh Hoan làm sao có thể không hiểu trong lòng Minh Thành Đế nghĩ gì? Vừa vặn có thể mượn miệng Diệu Thúy nói chuyện này ra. Lăng Miếu đã lâu rồi không xuất hiện, nàng thật sự có chút tưởng niệm.
Bởi vì Hệ thống vẫn đang trói định cùng Lăng Miếu, cho nên Thanh Hoan vẫn chưa thể mượn được lực lượng. Trên thực tế, căn bản nàng cũng không cần hệ thống, bởi vì chỉ cần sai người bỏ thêm chút đồ trong đồ ăn của Lăng Miếu, vậy là đủ để Thanh Hoan có thể hoàn thành tâm nguyện quỷ hồn.
Minh Thành Đế yêu nhất là mỹ nhân, tuy rằng hiện tại hắn hoàn lương, chung tình với Thanh Hoan, nhưng trong xương cốt vẫn như cũ là thích người đẹp.
Cho nên Thanh Hoan cũng không thèm dấu diếm, trực tiếp nói cho Diệu Thúy, bởi vì mình hoài long chủng không có cách nào hầu hạ Hoàng Thượng, trong lòng khổ sở, vừa không muốn long thể Hoàng Thượng thiếu an, lại không nghĩ Hoàng Thượng đi lâm hạnh phi tử khác. Nhưng nàng có thể nhốt hắn ở Kim Long điện không ra hay sao?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]