Chương trước
Chương sau
Editor: Lạc Tiếu - 09/08/2019



Dựa theo địa vị phong hào, tứ phi cùng ngồi cùng ăn, ai cũng không cần hành lễ với ai. Nhưng Hiền phi cảm thấy, nếu như mình đã giữ tạm chức quản lý hậu cung của Hoàng Hậu, vậy thì so với các phi tử khác, dĩ nhiên là địa vị cao hơn một chút.

Lại nói, trong tất cả mọi người, cũng chỉ có Hiền phi vào cung thời gian dài nhất. Kể từ đó, luận tư lịch, luận năng lực, nàng ta đều là tối cao.

Mà trừ Thanh Hoan ra, Đức phi mỗi lần nhìn thấy nàng ta cũng luôn gọi tỷ tỷ vô cùng thân thiết, duy chỉ có Thanh Hoan mỗi khi liếc qua vẫn luôn mang theo ý cười trào phúng, phảng phất Hiền phi bất quá chỉ là trò cười.

Không tồi, Hiền phi đúng không được Hoàng Thượng sủng ái, nhưng sự tôn kính của hắn đối với nàng ta lại là thứ những người khác không chiếm được, đặc biệt là Thục phi!

Trần Khuynh Dung cho rằng mình là cái thứ gì? Hoàng Thượng trước đó cũng không phải chưa từng đặc biệt sủng ái phi tử nào đó, nhưng những phi tử kia hiện tại lại ở nơi nào? Có thể từ tú nữ bình thường mà bò đến địa vị tứ phi chi nhất, duy chỉ có Hiền phi ta!

"Muội muội thật là có tâm tình tốt, vậy mà ở chỗ này ngắm hoa." Thấy Hiền phi mặt lộ vẻ không ngờ, Đức phi liền làm chim đầu đàn. Nàng này xuất thân bình thường, không có nhà mẹ đẻ cường đại, bộ dáng nho nhỏ kiều mềm, đúng là mỹ nhân vùng sông nước Giang Nam điển hình, là loại hình Minh Thành Đế yêu thích.

Hơn nữa Đức phi ôn nhu tiểu ý, hầu hạ Minh Thành Đế cũng rất vừa lòng. Cộng với việc đi theo bên người nhiều năm, cho nên Hoàng Thượng cũng phong phi.

Nếu muốn so, trong hậu cung này, xuất thân cao nhất chỉ có Thanh Hoan.

"Không thể so với tỷ tỷ, bổn cung tâm tình hảo, dĩ nhiên nhìn đóa hoa nhỏ này cũng mỹ lệ. Tỷ tỷ thoạt nhìn ấn đường biến thành màu đen, chẳng lẽ là gặp cái gì xấu? Nếu đã vậy, tỷ vẫn chớ nên đến Ngự Hoa Viên mới thỏa đáng. Khắc bổn cung cũng không sao, chỉ sợ sẽ lây bệnh cho Hoàng Thượng."

So miệng lưỡi sắc bén, Thanh Hoan cũng không thua ai. Nàng làm Hoàng Đế cũng đã vài thập niên, không thiếu được những trận đấu võ mồm với những lão già cũ kỹ trong triều khi cải cách tân chính. Đức phi ở trước mặt nàng chơi tiểu tâm cơ, bất quá là tiểu đánh tiểu nháo mà thôi.

Lời nói đúng là làm giận sôi, nhưng càng làm người chịu không nổi chính là ánh mắt cùng miệng lưỡi của Thanh Hoan, giống như đám phi tần đứng trước mặt này bất quá chỉ là sinh vật cấp thấp, tư cách để được nàng nhìn một cái cũng không có.

Cái loại ngạo mạn tản mát từ trong ra ngoài này thật sự làm người ta muốn hung hăng xé nát vẻ cao quý trên mặt nàng.

Mỗi người đều hận Thanh Hoan thấu xương, nhưng không có người nào thật sự dám cùng nàng xé rách mặt mũi. Xuất thân cùng sủng ái của Thục phi ai ai cũng thấy được, không có người vì nhất thời tức giận mà đi gây phiền toái lớn cho bản thân, trừ Hiền phi.

Hiền phi là một người thông minh, nếu không, chỉ dựa vào gương mặt bình đạm như vậy cũng sẽ không thể có địa vị cao. Hoàng Thượng tuy rằng chưa bao giờ nói, nhưng nàng ta không phải ngốc nghếch, từ nhỏ đã đi theo bên người phụ thân học tập, tất nhiên sẽ không giống với những phi tử chỉ học nữ giới nữ huấn.

Hiền phi tinh tường biết, dựa vào xuất thân của Thục phi, Hoàng Thượng quyết không có khả năng lập nàng làm Hoàng Hậu. Không nói đến Hoàng Thượng đối xử với Thục phi là thiệt tình hay giả ý.

Nếu là cái sau, vậy thì tất nhiên rất tốt, mặc dù Thục phi hiện tại có ương ngạnh hơn nữa cũng không sao. Nàng ta thậm chí có thể trợ giúp Hoàng Thượng cùng nhau dỗ ngọt Thanh Hoan, bởi vì Hiền phi rất rõ ràng, Hoàng Thượng nếu không có tình cảm gì với Thục phi, đợi cho thời cơ chín mùi, ngày mà Trần gia chuẩn bị bị diệt trừ, đó cũng là ngày Thục phi hương tiêu ngọc vẫn.

Nếu là cái trước... Cho dù Hoàng Thượng có yêu thích Thục phi, vậy thì sao?

Hắn dù sao cũng là Hoàng Đế, là chủ nhân thiên hạ. Hắn thừa biết ngoại thích chuyên quyền có bao nhiêu đáng sợ. Chẳng phải Duy An Hoàng Hậu tiền triều suýt nữa thay đổi triều đại ư? Vậy nên, dù Hoàng Thượng yêu Thục phi đến tận xương tủy, cũng nhất quyết sẽ không cho nàng có hài tử.

Nếu không, Thục phi tiến cung gần một năm, Hoàng Thượng hàng đêm sủng hạnh nàng, vì sao cho tới nay còn chưa hoài long chủng?

Không thể không nói, suy đoán của Hiền phi cũng đúng một phần, Minh Thành Đế đích xác đã từng tính toán như vậy. Nhưng hiện tại mọi chuyện lại như vầy, ai biết về sau có thể thay đổi gì hay không?

Hiền phi được phụ thân dạy dỗ, luôn nhận định rằng Đế Vương cần phải lãnh ngạnh vô tình, đặt quốc gia xã tắc lên trên hết thảy, nhưng trên đời này làm gì có chuyện tuyệt đối không thay đổi?

Vô luận như thế nào, kết cục Trần Khuynh Dung nhất quyết sẽ không được tốt. Hiện tại Hoàng Thượng sủng ái nàng, đợi cho ngày sau nàng tuổi già sắc suy, cuối cùng cũng sẽ có một phi tử càng mỹ mạo càng tuổi trẻ xuất hiện, lúc ấy, Thục phi lại có thể kiêu ngạo đến bao lâu?

Cho nên, nhìn Thanh Hoan hiện giờ đắc ý ương ngạnh, đáy lòng Hiền phi trừ chán ghét, còn ẩn ẩn có một cổ khinh thường. Uổng phí cho một nữ nhân thối tha có thân thể mỹ mạo, ngay cả Hoàng Thượng thiệt tình hay giả ý cũng không nhìn rõ.

Hiền phi có loại cảm giác ưu việt từ trên cao nhìn xuống quan sát Thanh Hoan, nhưng khi nhìn thấy Thanh Hoan kiêu ngạo như vậy, Hiền phi lại nhịn không được muốn hung hăng xé xuống mặt nạ trên mặt nàng.

Người tự cho là thông minh rốt cuộc là ai cũng còn chưa biết. Loại nữ nhân luôn tự cho mình là đúng như Hiền phi là thứ Thanh Hoan ghét nhất.

Tuy rằng đáy lòng biết Minh Thành Đế với Thục phi bất quá là gặp dịp thì chơi, nhưng tư dung nàng lại không thể nghi ngờ. Nhìn ngón tay ngọc nhẹ cầm một trái nho xanh tươi, lòng bàn tay tuyết trắng, ngón tay được mài dũa chỉnh tề sơn màu đỏ tươi, mỗi một chỗ đốt ngón tay đều đẹp đến mức hoàn mĩ.

Nữ nhân này đẹp như một đoàn liệt hỏa, hơi không chú ý, là có thể đem ngươi đốt cháy thành tro. Chỉ cần nhìn thấy đôi tay này, liền có thể tưởng tượng ra dung nhan kia khuynh quốc khuynh thành cỡ nào.

Hậu cung tuyệt sắc mỹ nhân vô số. Đoan Tần tú mỹ xuất trần, tiên khí phiêu phiêu. Đức phi điển nhã tinh xảo, khí chất nhẹ nhàng, Võ Chiêu Nghi vũ mị tận xương, mắt hạnh câu hồn......

Nhưng các nàng giống như hoa trong Ngự Hoa Viên này, mỗi một loại đều đẹp, vẻ đẹp không giống nhau, không thể nói ai đẹp hơn ai.

Mà chỉ có Trần Khuynh Dung mới được gọi là diễm quan quần phương. Phàm là nơi nào có nàng, hoa sen cũng tốt, hoa lan cũng vậy, đều phải ở trước mặt mẫu đơn ảm đạm thất sắc.

Chỉ có mẫu đơn quốc sắc thiên hương, mùa hoa nở chấn động kinh thành.

Đó chính là nói nàng.

Mà Hiền phi đừng nói muốn cùng Thanh Hoan so sánh, dù có so với Đoan Tần cũng đã hơi kém, càng không phải nói tới nàng ta không có tiên khí như Đoan Tần.

Hiền phi được cái tính cách săn sóc ôn nhu, lại thiện giải nhân ý, cũng biết xem mặt đoán ý, hơn nữa trên người có phong độ trí thức mà những phi tần khác không có, cho nên mới được Minh Thành Đế coi trọng.

Nhưng hắn đối với Hiền phi thật sự cũng không yêu thích bao nhiêu, đưa quyền lực hậu cung cho nàng ta, cũng bất quá là bởi vì Hiền phi thoạt nhìn tương đối đáng giá tín nhiệm.

Chính Hiền phi lại không nghĩ tới điểm này, nàng ta có thể tinh tường nhìn thấy tình cảnh của Thanh Hoan, lại không hề tự mình hiểu lấy. Nếu là tuyệt thế mỹ nhân như Thanh Hoan còn bị Minh Thành Đế chướng mắt, nàng ta dựa vào cái gì cho rằng Minh Thành Đế nhất định sẽ coi trọng mình?

"Lời này của muội muội là không đúng rồi, nếu Hoàng Thượng long thể thiếu an, muội muội hẳn là tránh đi mới đúng, sao có thể..."

Hiền phi vốn chuẩn bị thao thao bất tuyệt. lại bị Thanh Hoan lười biếng chặn đứng: "Bớt ở trước mặt bổn cung nói chuyện đường hoàng mạnh miệng đi. Bổn cung cho dù muốn chết, cũng phải bắt cho được tâm Hoàng Thượng. Chư vị muội muội nếu không quen nhìn, vậy thì cứ thử đoạt với bổn cung."

Nói xong, nàng gợi lên khóe miệng, lộ ra nụ cười bễ nghễ, thong thả ung dung nói: "Bổn, cung, không, sợ."

Lời này, thật sự là đại nghịch bất đạo, không hề có chút phụ đức nào! Hiền phi đang muốn chỉ trích, đột nhiên nghe được một trận cười to phía sau truyền đến: "Hay cho một cái không sợ! Hay cho một cái không sợ!"

Chúng phi quay đầu nhìn lại, thấy Minh Thành Đế chậm rãi đi đến, tất cả đều tâm tình vui vẻ, không uổng công các nàng hôm nay tỉ mỉ trang điểm chải chuốt!

Một đám rũ mắt rũ mi, thể hiện tư thái nhu thuận, bởi vì các nàng đều biết, Hoàng Thượng thích nữ tử như vậy.

Nhưng có trân quý mẫu đơn, trong mắt làm sao còn thấy được những hoa cỏ khác chứ?

Minh Thành Đế căn bản không chú ý tới ánh mắt liếc mắt đưa tình của các nàng, mà là bước nhanh vào đình hóng gió.

Ở trước mặt người khác, Thanh Hoan vẫn phải cho Minh Thành Đế mặt mũi, vì thế liền đứng dậy hành lễ: "Thần thiếp bái kiến Hoàng Thượng."

Thân thể mềm mại còn chưa kịp cúi người xuống, Minh Thành Đế đã đem nàng đỡ lên, tự mình ngồi vào vị trí nàng mới ngồi, kéo mỹ nhân lên đùi, lại chọt chọt chóp mũi đĩnh kiều, lại thấy khóe môi Thanh Hoan có vết nước trái cây, nhịn không được giúp nàng lau đi, cũng không biết vì sao, ma xui quỷ khiến đưa vào miệng mình nhấm nháp!

Ngay cả Thanh Hoan cũng không ngờ Minh Thành Đế mặt dày vô sỉ như vậy. Nàng rất nhanh phản ứng lại, làm lơ đám phi tần đang còn quỳ xung quanh, cầm lấy một trái nho đưa đến miệng Minh Thành Đế: "Hoàng Thượng?"

Ngón tay ngọc ngà cùng trái nho xanh tươi lại đẹp lạ thường. Minh Thành Đế ngoác miệng, ngậm luôn ngón tay Thanh Hoan vào miệng, đầu lưỡi liếm láp, ái muội khiêu khích.

Thanh Hoan cũng không e lệ, quấy ngón tay trong miệng Minh Thành Đế, ngón tay kiều nộn đùa bỡn môi lưỡi hắn, vậy mà làm cho hắn có một loại khoái cảm khác.

Hắn ẩn ẩn có cảm giác mình sẽ chết ở trên người yêu tinh này.

Chúng phi bị làm lơ trong lòng lại hận lại tức, khi Minh Thành Đế ôm lấy Thanh Hoan đứng dậy, các nàng càng hận chết Thanh Hoan.

Các nàng quỳ trước mặt Hoàng Thượng, đó là đương nhiên, nhưng Thục phi cũng không phải Hoàng Hậu, dựa vào cái gì các nàng cũng phải quỳ?

Trong đó không cam lòng nhất đại khái chính là Đức phi cùng Hiền phi. Sắc mặt hai người đều rất khó xem, nhưng ngại Minh Thành Đế ở đây, cũng chỉ có thể nén giận.

Nề hà Thanh Hoan nhìn không quen hai nàng ta, một hai phải kiếm chuyện. Minh Thành Đế vốn định dẫn mỹ nhân đi ngắm hoa, nhưng lại bị nàng giữ chặt, vì thế hắn dùng ánh mắt nghi hoặc dò hỏi.

Chỉ thấy Thanh Hoan không có hảo ý nhìn Đức phi một cái, nói: "Hoàng Thượng, mới vừa rồi thần thiếp thấy ấn đường Đức phi tỷ tỷ biến thành màu đen, có phải hay không đụng thứ gì không sạch sẽ? Ai nha ngài nhìn, càng đen!"

Nghe xong lời này, Minh Thành Đế nhịn không được mỉm cười. Tiểu nữ nhân này lo lắng chỗ nào, rõ ràng là đang bỏ đá xuống giếng, mặt Đức phi vì cái gì mà đen? Còn không phải bởi vì nàng cáo trạng hay sao?

Nhưng hiện tại hắn rất để ý Thanh Hoan, cho nên vui vẻ dỗ dỗ nàng, hơn nữa, một Trần Khuynh Dung hư không chút nào che dấu thực sự làm hắn ưa thích.

Hôm nay, khi ở Ngự Thư phòng hắn cũng đã nghĩ, đợi sau khi lấy đi quyền lợi Trần gia, hắn cũng sẽ không giết nàng, ngược lại giữ nàng bên cạnh, còn người Trần gia... nể mặt mũi của nàng, hắn cũng có thể tha cho bọn họ một mạng.

Chỉ là tội chết có thể miễn, tội sống khó tha, xét nhà lưu đày cũng tránh không được. Nhưng như vậy đã là thiên đại ân tình, nàng hẳn sẽ không tức giận chứ?

"Nếu Đức phi thân thể không khoẻ, vậy ở trong cung mình tĩnh dưỡng một tháng đi."

Đây cấm túc!

Hoàng Thượng vậy mà vì Thục phi mà làm tới bước này!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.