Bọn du côn đó thấy Hoa Nghĩa Cường vẫn còn dám mạnh miệng, kinh ngạc hơn bọn chúng phẫn nộ mắng nhiếc Hoa Nghĩa Cường. Đồng thời xông lên một loạt, mắt Hoa Nghĩa Cường bị bọn chúng đánh một cách tàn bạo. Đỗ Long đương nhiên không thể khoanh tay đứng nhìn, hắn quát mạnh một tiếng, rồi nói bằng giọng địa phương quê quê:
– Mấy tên du côn các cậu, đến tôi mà cũng không nhận ra à? Dám diễu võ dương oai trước mặt tôi, các cậu chán sống à!
Giọng hắn không lớn, nhưng chấn động lòng người, bọn du côn kia được một phen sững sờ, đều nhìn về phía Đỗ Long. Đỗ Long cầm cặp kính râm đặt trên bàn đeo lên, sau đó nhe răng cười với bọn chúng. Mấy tên du côn đó như nhìn thấy quỷ, hét ầm lên:
– Cục trưởng Đỗ… Đỗ… Đỗ… Đỗ Long
Đỗ Long gỡ kính mát xuống, lạnh lùng nói với bọn chúng:
– Các cậu còn không mau xin lỗi bạn tôi đi?
Mấy tên du côn đó không dám chậm trễ, vội vàng xin lỗi Hoa Nghĩa Cường và Diệp Vũ Văn, nói rằng mình không đúng, sau đó lần lượt tát vào má mình bốp bốp.
– Cút đi, tôi không muốn thấy mặt các cậu nữa, nhớ trả tiền trước khi đi đấy.
Mấy tên du côn liếc trộm Đỗ Long, hắn giơ tay ra chặn lại, bọn chúng vội vàng cảm ơn, trả tiền rồi chuồn mất.
Sau khi đám du côn đi rồi, Diệp Vũ Văn nói:
– Anh uy phong thật đấy Đỗ Long ạ. Nếu mấy người đó nhận ra anh sớm thì đã không xảy ra chuyện như thế này rồi.
Đỗ Long cười nói:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/canh-lo-quan-do/1531426/chuong-1362.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.