Đỗ Long cũng đã từng nghi ngờ Vương Đạt Đào muốn lừa bảo vệ, nhưng sau khi tiếp xúc liền cảm thấy ông ta đúng là bàng hoàng bất lực, ông ta thực sự đau lòng.
Với Vương Đạt Đào thì tổn thất một hai trăm triệu tệ không là gì, vì tiền có thể kiếm lại được mà còn dễ kiếm là đằng khác. Nhưng bốn thứ đồ bị mất là vật cấp quốc bảo, có thể thấy nhưng không thể có được, có nhiều tiền đến đâu đi nữa cũng không mua được.
Đỗ Long loại bỏ nghi ngờ với Vương Đạt Đào, hắn vừa an ủi vừa nói:
– Ông chủ Vương, đồ vật sẽ được tìm về thôi, Bây giờ trước tiên tôi hỏi ông một câu.Gần đây ông có đắc tội với ai không?
Vương Đạt Đào lắc đầu nói:
– Làm nghề này thì đâu có chuyện không đắc tội với ai chứ? Nhưng đối thủ buôn bán, thì chắc không làm việc này. Có vài hộ di dời không vừa ý cũng đã từng tuyên bố giết tôi, nhưng bọn họ không thể làm được những việc như thế này. Những người khác…Những người hận i tôi không chết rất nhiều, những người muốn trộm đồ của tôi thì ít. Mốn trút giận, chả bằng giết luôn tôi đi.
Đỗ Long ừ một tiếng, tiếp tục hỏi:
– Vậy ông có từng nghi ngờ ai không…Chỉ là nghi ngờ thôi…Có ai có hứng với những thứ đồ này, còn có khả năng không từ thủ đoạn muốn làm của riêng không?
Vương Đạt Đào cau mày nghĩ một chút nói:
– Có rất nhiều người có hứng thú, người muốn mua cũng không ít, nhưng…Mọi người đều rất có địa vị…Ôi. Cái này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/canh-lo-quan-do/1531371/chuong-1305.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.