Hai việc đều quan trọng như nhau. Nhìn thấy vẻ mặt cương quyết của Đỗ Long, Thẩm Băng Thanh cảm thấy thật sự hết cách. Phản ứng của Nhạc Băng Phong thì trực tiếp hơn nhiều, cô hỏi:
-Nguy hiểm không? Anh tính đi một mình ư?
Đỗ Long nói:
– Không nguy hiểm, anh sớm đã có sắp đặt. Bạn của anh đã bao vây mục tiêu lại rồi, anh đi tới đó phụ trách thu lưới là được.
Nhạc Băng Phong vẫn lo lắng nói:
– Chú ý an toàn! Nếu như đã bao vây đối phương rồi, để lực lượng vũ trang vào bắt người thì được rồi.
Đỗ Long nghiêm mặt nói:
– Băng Phong, em như vậy là không đúng rồi! Lực lượng vũ trang cũng là người. Dựa vào cái gì mà bọn họ đimạo hiểm, còn anh lại đi núp ở đằng sau? Năng lực của han tương đối mạnh một chút, cho nên anh càng phải xông ở tuyến đầu.
Nhạc Băng Phong nhìn Đỗ Long, có chút ủy khuất lại vừa có chút kích động, cô nói:
– Em biết rồi, anh đi đi, chú ý an toàn.
Đỗ Long nhìn cô gật gật đầu, sau đó nhìn về phía Thẩm Băng Thanh. Chỉ thấy ánh mắt của Thẩm Băng Thanh so với thường ngày dường như nhiều phần cảm động. Đỗ Long cười vỗ vỗ bờ vai cậu ta, nói:
– Đợi đến khi cậu trở thành lãnh đạo cậu cũng sẽ như thế này. Đây chính là nghĩa vụ của đảng viên chúng ta. Tôi đi đây, thay tôi chăm sóc tốt cho Băng Phong. Có chuyện gì, liền gọi điện cho tôi.
Sau khi nói xong Đỗ Long đẩy cửa xe ra, không chút do dự mà đi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/canh-lo-quan-do/1531308/chuong-1242.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.