Trì Khánh Bân nhíu mày, Trương Văn Diệu thần sắc lại không thay đổi gì, Đỗ Long khen ngợi:
– Không hổ là đội trưởng Hoàng dẫn về, cũng không hổ là các đàn anh của tôi. Anh nói rất đúng, tám mươi mốt thanh niên cùng mất tích, hơn nữa đặc điểm của thành phố Song Môn là nhà máy hầm mỏ dày khắp. Tôi nghi ngờ những người này rất có khả năng bị một số chủ mỏ lòng dạ hiểm độc, hoặc là những ông chủ nhà máy lậu bắt đi làm lao động giá rẻ.
Nguyễn Minh Quân nghi ngờ nói:
– Khả năng này không lớn, ai mà to gan như vậy, dám bắt cóc nhiều người như vậy đi làm nô lệ lao động.?
Đỗ Long nói:
– Điều này không có gì là kì lạ, mấy năm trước sự kiện nô lệ lao động xảy ra ở Sơn Tây chấn động toàn quốc, cục trưởng Nguyễn chưa từng quan tâm sao? Lần đó chừng hơn năm trăm nô lệ lao động được giải cứu, Sơn Tây là tỉnh có tài nguyên lớn, tài nguyên của thành phố Song Môn cũng rất phong phú, nhiều nhà máy khai thác. Quản đốc xưởng hoặc là chủ mỏ tâm địa đen tối, bắt cóc mấy chục người đào mỏ cho họ cũng không có gì ngạc nhiên. Trên thực tế có rất nhiều nơi đều tồn tại hiện tượng nô lệ lao động, chỉ có điều vẫn chưa bị vạch trần ra mà thôi. Hàng năm trẻ em Hoa Hạ mất tích đến mấy chục nghìn, người trưởng thành mất tích cũng tính bằng chục nghìn. Có trời mới biết những người mất tích sống không thấy người chết không thấy xác cuối cùng là chết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/canh-lo-quan-do/1531269/chuong-1203.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.