Chương trước
Chương sau
Hoàng Thừa Hiên bị Trì Khánh Bân giáo huấn đến đen cả mặt, cúi đầu xuống. Anh ta không có hậu thuẫn mạnh như Trương Văn Diệu. Vừa rồi câu nói kia đã là cứng lắm rồi.
Trì Khánh Bân cũng không cứ buông tha anh ta như vậy, y tiếp tục nói:
- Xét thấy đồng chí Hoàng Thừa Hiên làm việc chưa tận lực, dung túng thuộc hạ phạm tội trái pháp luật. Tôi tuyên bố trước khi hoàn toàn điều tra rõ sự việc vu oan vu cáo hãm hại, đồng chí Hoàng Thừa Hiên tạm thời cách chức nhận điều tra, công việc của đội Tảo Hoàng (càn quét tệ nạn) tạm thời Đại đội phó thứ nhất tiếp nhận. Bất kể là ai ăn hối lộ trái pháp luật, chỉ cần một khi phát hiện, tất nghiêm trị không tha.
Trương Văn Diệu nói:
- Phó giám đốc sở Trì, như vậy không được tốt lắm? Cho dù vị cảnh quan kia thật sự là bị oan uổng, Phó cục trưởng Hoàng cũng chỉ là nhất thời không tra, bị người bịt mắt, không đến mức tạm thời cách chức thẩm tra nghiêm trọng như vậy chứ?
Trì Khánh Bân lạnh lùng nói:
- Thời kì đặc biệt nhất định phải dùng phương pháp đặc biệt. Cục Công an thành phố Song Môn loạn thành một bầy, nếu không nghiêm túc kỷ luật, yêu quái đều sẽ gây sóng gió đấy! Anh cũng phải tự phê bình một chút. Ở trong khu trực thuộc của anh, tại sao lại đồng thời xảy ra nhiều chuyện như vậy?
Trương Văn Diệu nhún nhún vai, không sao cả nói:
- Vậy được rồi, tôi thừa nhận công việc của tôi còn thiếu xót, sau này tôi nhất định tận lực làm việc.
Đối vớiTrương Văn Diệu, Trì Khánh Bân tạm thời vẫn không thể làm cho tới cùng, y nghiêm nghị nói:
-Tốt lắm, những việc này sau này hãy nói, trước mắt việc điều tra rõ một loạt vụ án mất tích là chuyện gấp gáp. Trương Văn Diệu, anh đã từng cử người điều tra, vậy anh đến nói một chút cách nhìn của anh đối với vụ án này đi.
Trương Văn Diệu nói:
- Muốn tôi nói cách nhìn đối với mấy vụ này ý mà... Quan điểm cá nhân tôi vẫn giống với ban đầu. Tôi cho rằng ở tỉnh và dân chúng đều nghe tin lời đồn, coi vấn đề quá nghiêm trọng. Đây không phải một hai người mất tích, truyền thuyết có mấy chục người mất tích, điều này có thể sao? Nhiều người như vậy nếu như xảy ra chuyện, khả năng lâu như vậy đến một thi thể cũng không phát hiện ra sao?
Trương Văn Diệu dừng một chút, tiếp tục nói:
- Lại nhìn tình hình nghe nói đi báo án lại bị cự tuyệt lập án, những người mất tích đó không là vấn đề thiếu niên thì là vấn đề thanh niên. Loại người này bỏ nhà ra đi thật ra là chuyện thông thường. Mấy năm trước năm đứa bé chết ở trong thùng rác ở Quý Châu Đông, cha mẹ người ta lại không báo cảnh sát...
Trì Khánh Bân cắt ngang lời của Trương Văn Diệu, nói:
- Chỉ cần đứa con mất tích, cha mẹ sẽ có quyền báo cảnh sát. Bất kể những đứa con kia đi đâu, nếu cha mẹ báo cảnh sát rồi. Thân là cảnh sát, bất kể là bộ phận nào tiếp án, đều phải lập tức lập án triển khai điều tra. Chẳng lẽ phải chờ thảm kịch xảy ra rồi, mới vội vàng đi cứu chạy sao?
Trương Văn Diệu nói:
- Phó giám đốc sở Trì, tôi không phải ý này. Chỉ có điều cảnh lực của Cục Công an thành phố Song Môn chúng ta có hạn, chúng ta không thể nhận bất luận vụ án gì đều có thể lập chuyên án. Nếu là những đứa con kia hai ngày nữa tự trở về thì sao? Nếu như những người đó căn bản là không phải mất tích thì sao? Dường như có rất nhiều người gọi 110 báo cảnh sát để tìm niềm vui. Chúng ta không thể vừa nghe tiếng gió đã bảo là mưa, bằng không rất nhiều cảnh lực sẽ lãng phí một cách vô ích.
Trì Khánh Bân nghiêm nghị nói:
- Từ cha mẹ đứa nhỏ đầu tiên báo mất tích đến hiện tại đã bao nhiêu lâu rồi? Đồng thời xác suất mấy chục người mất tích bao nhiêu? Những người này đa số cũng đã mất tích mấy tháng rồi, các anh chẳng lẽ hoàn toàn không có chú ý tới? Đây là không làm tròn trách nhiệm nghiêm trọng!
Trương Văn Diệu miêu tả sơ lược nói:
- Bọn họ báo cảnh sát cũng không phải ở cùng một đồn công an. Số liệu lẻ loi muốn hình thành một manh mối phải cần có thời gian và quá trình...
Trì Khánh Bân cười lạnh nói:
- Xem ra hiệu suất công việc của những bậc cha mẹ đó còn cao hơn so với Cục Công an thành phố Song Môn. Đáng tiếc ý đồ liên hợp, cùng nhau báo cảnh sát của họ lại bị những người khác ác ý phá hư, thậm chí có người còn bởi vậy mà bị nhốt vài ngày. Lúc làm loại việc này, phản ứng của người nào đó lại nhanh thế.
Trương Văn Diệu khinh cười rộ lên, nói:
- Đúng vậy, Cục Công an thành phố Song Môn chúng ta người ít, án tử nhiều, hiệu suất tra án rất thấp. Cho nên ở tỉnh mới phái Phó giám đốc sở Trì dẫn tổ chuyên án đến giúp chúng tôi tra án. Những án mất tích liền kính nhờ Phó Giám đốc sở Trì rồi. Tổ chuyên án có gì cần giúp đỡ, cứ việc nói. Chúng tôi hiệu suất tuy rằng hơi kém, nhưng làm trợ thủ thì vẫn có thể đấy.
Trì Khánh Bân có cảm giác hoàn toàn không quen những người trước mặt này, trên thực tế y và Trương Văn Diệu trước đây rất lâu đã quen nhau rồi. Thời gian trước khi Trương Văn Diệu ở thành phố Ngọc Minh họp, còn luôn mồm Phó Giám đốc sở Trì, Phó Giám đốc sở Trì để nịnh hót y. Nhưng hôm nay đã trở mặt, hoàn toàn biến thành một người xa lạ. Lòng người khó đoán, khẩu phật tâm xà chính là nói lại người như Trương Văn Diệu.
Trì Khánh Bân không muốn cùng Trương Văn Diệu tiếp tục nói những lời nhảm nhí này nữa. Lúc đang muốn tuyên bố tan họp, chiếc di động y đặt ở trên mặt bàn đột nhiên vang lên, Trì Khánh Bân nhìn cái số máy kia liền nhíu mày. Y nghe điện thoại, hỏi:
- Là tiểu Lã sao? Tình hình bên kia thế nào rồi?
Điện thoại là từ Đại đội cảnh sát giao thông bên kia gọi tới, vị cảnh sát vũ trang tên Lã Chính Quốc lo lắng nói:
- Phó Giám đốc sở Trì, tôi không hoàn thành nhiệm vụ rồi. Phó cục Đỗ anh ấy... bị người của Đại đội giao thông đánh cho hôn mê bất tỉnh rồi. Xem ra... bất cứ lúc nào đều có nguy hiểm đến tính mạng...
Lòng Trì Khánh Bân trầm xuống, ngay sau đó lửa giận từ trong lòng hừng hực dấy lên, y phẫn nộ nói:
- Các cậu làm gì vậy? Nếu Đỗ Long xảy ra chuyện gì, tôi sẽ hỏi tội các cậu! Khẩn trương gọi xe cứu thương, đưa tới bệnh viện! Là ai đánh cậu ta? Bắt tất cả lại cho tôi!
Lã Chính Quốc nói:
- Vâng. Nhưng bọn họ người đông, hai người chúng tôi hiện tại tự thân khó bảo toàn...
Trì Khánh Bân nói:
- Tôi lập tức phái người tới đó, các cậu phải kiên trì.
Trì Khánh Bân quay đầu nói với thư ký Ngụy Nhậm Đông:
- Đi, truyền mệnh lệnh của tôi, điều hai trăm cảnh sát vũ trang đến Đại đội giao thông. Ai dám phản kháng, bắt hết lại. Liều lĩnh cầm vũ khí phản kháng, trực tiếp đập chết!
Nghe thấy lời nói đằng đằng sát khí của Trì Khánh Bân..., lãnh đạo đang ngồi ở Cục Công an thành phố Song Môn đều ngơ ngác nhìn nhau. Cái vị Phó cục trưởng Đỗ kia rốt cuộc là ai? Cho dù bị đội cảnh sát giao thông đánh, cũng không phải làm đến mức độ bắn chết chứ?
Trương Văn Diệu trong lòng lại trầm xuống. Gã đối với các tin tức nhân vật ở tỉnh, thậm chí cả nước đều rất lưu ý, trí nhớ lại tốt. Đỗ Long cái tên này đối với gã mà nói cũng không xa lạ gì. Quan hệ giữa Đỗ Long và Bạch Tùng Tiết gã rõ như lòng bàn tay, thậm chí từng nghe thấy Đỗ Long cùng một vị lãnh đạo trung ương có quan hệ cũng không bình thường. Hiện giờ Đỗ Long xảy ra chuyện trong khu trực thuộc của gã, cái này thì phiền phức rồi..
Ngụy Nhậm Đông nghiêm nghị trả lời, sau đó đi ra ngoài truyền lệnh. Cơn giận của Trì Khánh Bân còn sót lại, vỗ mặt bàn thật mạnh, nói:
- Không thể tưởng tượng nổi. Đội trưởng đội cảnh sát giao thông, cảnh ti bậc ba lại dám phạm thượng ẩu đả với đường đường một cảnh đốc bậc ba. Thật sự là lật trời rồi!
Tất cả mọi người nơm nớp lo sợ, không dám phát tiếng động. Chỉ nghe Trì Khánh Bân tiếp tục nói:
- Mọi người có biết Đỗ Long là ai không? Cậu ta là Phó cục trưởng Cục công an thành phố Lỗ Tây, uỷ viên Quốc hội. Hai năm trước thời điểm thị trấn Tuyên Cương Lỗ Tây bị động đất, cậu ta đã anh dũng cứu được hơn trăm cái mạng người, bản thân lại bị chôn trong đống hoang tàn một ngày một đêm! Ngoài ra, Giữa cậu ta cùng với Bí thư Đảng ủy Công an tỉnh Bạch Tùng Tiết, và Phó Chủ tịch Nhạc có quan hệ không phải là nhỏ. Đỗ Long phá án vô số, được xưng thành thần thám. Là Bí thư Bạch cố ý điều đến để hỗ trợ tra án đấy. Đến thành phố Song Môn bị mấy cái cảnh sát giao thông không phân trắng đen vô tội giam lại thì không nói, lại còn bị đánh thành trọng thương! Bây giờ tốt rồi, chuyện này rất nhanh sẽ truyền tới trung ương. Các anh tốt nhất từ bây giờ hãy cầu nguyện cho Đỗ Long không bị làm sao, bằng không...
Bao gồm cả Trương Văn Diệu, mặt của tất cả mọi người đều đổi sắc. Như thế nào mà lại chính là Đỗ Long xảy ra chuyện chứ...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.