Đỗ Long cười nói:
- Được, đương nhiên là được rồi, không thành vấn đề nhưng…có tối quá không đấy? Tôi không nhìn thấy cô ở chỗ nào cả.
Hàn Ỷ Huyên nói:
- Tôi ở đây, anh đi mấy đước về phía trước rồi đi theo âm thanh là tìm được tôi thôi.
Kì thật mắt Đỗ Long đã hồi phục thị lực từ lâu rồi nhưng do muốn phối hợp với Hàn Ỷ Huyên nên hắn giả bộ không nhìn thấy gì cả, chậm rãi sờ soạng đi về phía trước. Chỉ thấy Hàn Y Huyên nằm trên giường, trên người đắp chăn, quay lưng về phía hắn.
Đỗ Long ngồi ở mép giường hỏi:
- Ỷ Huyên, sao đột nhiên cô lại thay đổi chủ ý?
Hàn Ỷ Huyên nói:
- Ôn lại chuyện đêm đó có lẽ có thể đánh thức được trí nhớ của tôi, nên…Anh tắm chưa vậy?
Đỗ Long cười nói:
- Vừa tắm xong thì nhận được điện thoại của cô. Cô nói đúng, có lẽ như vậy có thể giúp cô hồi phục lại trí nhớ thật.
Hàn Ỷ Huyên vẫn quay lưng về phía hắn như cũ. Đỗ Long có thể nhìn thấy tấm lưng của cô do căng thẳng mà hơi run rấy, chỉ nghe thấy Hàn Ỷ Huyên nói:
- Uhm, anh lên giường đi.
Đỗ Long như là phụng thánh chỉ vậy, cởi quần áo một cách nhanh chóng rồi nhảy lên giường. Hắn ôm lấy bờ vai của Hàn Ỷ Huyên, hạ giọng nói:
- Đừng sợ, tôi sẽ thật dịu dàng giống đêm hôm đó.
Hàn Ỷ Huyên “uhm” một tiếng, Đỗ Long chui vào chăn, ôm cô từ phía sau, thân thể từ từ dán vào người cô.
Cơ thể Hàn Ỷ Huyên căng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/canh-lo-quan-do/1531232/chuong-1166.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.