Trần Gia Bảo đúng là một đưa trẻ ngoan và thông minh. Nó cố giấu nước mắt, há miệng ra. Lúc Trần Lương Hồng nhét bánh vào mồm, nó liền cắn một miếng to.
Từ tối qua đến giờ Trần Gia Bảo chưa ăn gì, suýt chút nữa là đã nhai luôn cả ngón tay của Trần Lương Hồng. Y thô tục mắng chửi. Trần Gia Bảo biết sinh mạng nhỏ bé của mình nằm trong tay y, nên dù có giận thấu xương cũng ngâm miệng không nói nửa lời.
Một lúc sau thấy Trần Gia Bảo không vấn đề gì, lúc này Trần Lương Hồng mới nhét bánh vào mồm ăn.
Cứ như vậy mỗi chiếc bánh Trần Gia Bảo đều ăn trước hai miếng, rồi Trần Lương Hồng mới ăn mấy miếng sau. Trần Lương Hồng bắt đầu khát nước, lại để cho Trần Bảo Bảo uống trước mấy ngụm. Đợi đến khi nó không việc gì, mới ùng ục tu hết chỗ nước còn lại.
Bởi vậy, thời gian trôi qua rất nhanh. Thẩm Băng Thanh dẫn Trâu Xuân Kỳ xuống nhà. Sau khi vào phòng, Trâu Xuân Kỳ liền xông tới cửa phòng đã bị đoàn cảnh sát bao vây, kết quả là bị Đỗ Long chặn lại. Chị ta bám lấy tay Đỗ Long, nước mắt chảy ra như mưa kêu lên:
- Gia Bảo…con tôi…
Trần Bảo Bảo cũng kích động, nó cố xoay người kêu lên:
- Mẹ.
Hai mẹ con không thể gặp mặt, mà chỉ có thể nghe thấy giọng và cùng khóc. Trần Lương Hồng lại trầm xuống, không quát mắng Trần Bảo Bảo và Trâu Xuân Kỳ. Đỗ Long đảo mắt nói lớn:
- Trần Lương Hồng, anh tại sao không nói gì? Anh có điều kiện gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/canh-lo-quan-do/1531187/chuong-1121.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.