Chương trước
Chương sau
Ngô Tử Trầm há miệng thở dốc, vốn muốn nói đây là do cậu ta gieo gió gặt bão, nhưng giờ đã đổi ý, lão nhìn Đỗ Long nói:
- Không phải tôi làm, tôi có thể cam đoan chuyện này cũng không liên quan gì đến người nha tôi, cậu tìm nhầm người rồi.
Đỗ Long gật gật đầu nói:
- Tôi tin Trưởng ban Ngô nói thật, chuyện này được Trưởng ban Ngô xác nhận không có quan hệ gì.
Ngô Tử Trầm hậm hực nói:
- Đây rõ ràng là sự thật, chỉ cần hơi động não suy nghĩ một chút là có thể nhận ra. Tôi hà cớ gì phải dùng cách đó để hại cậu ta? Nếu không phải thấy cậu ta yêu con gái tôi thật lòng, hơn nữa công việc mấy năm nay cũng coi như có tiến bộ. Chỉ cần một câu nói của tôi cũng đủ khiến cậu ta khăn gói đi rất xa rồi.
Ngô Tử Trầm là ủy viên thường vụ Thành ủy, trưởng ban tổ chức, quản lý nhân sự, muốn sắp xếp điều kiện làm việc của một cảnh sát bình thường, đúng là thật sự đơn giản.
Đỗ Long nói:
- Trưởng ban Ngô, thật xin lỗi vừa rồi thất lễ với ông. Bây giờ chúng ta nên bình tĩnh nói chuyện, làm sao để giúp đỡ Dương Đa Quân chứng minh sự trong sạch của mình.
Ngô Tử Trầm nói:
- Đó là chuyện cậu nên làm, có liên quan gì đến tôi?
Đỗ Long nói:
- Trưởng ban Ngô, không nên nói lời như vậy, Dương Đa Quân nói như thế nào cũng là vì rất si tình với con gái ông nên mới gặp chuyện như vậy. Giờ anh ấy chẳng những thất tình rồi, còn gặp phải rắc rối lớn như vậy, về tình về lý ông cũng không nên khoanh tay đứng nhìn như vậy?
Ngô Tử Trầm nói:
- Cậu thật đúng là biết cách ăn nói, tuy nhiên vẫn không có cách nào thuyết phục tôi. Nhiều năm như vậy cậu ta vẫn quấn quít lấy con gái tôi, làm hại con bé lãng phí mấy năm tuổi thanh xuân, tôi không tìm cậu ta tính sổ là tốt rồi, huống chi giờ vụ án này rốt cuộc còn chưa biết là chuyện gì xảy ra, tôi sẽ không tùy tiện nhúng tay vào.
Đỗ Long thở dài:
- Sếp Ngô, giống như chúng tôi tin tưởng ông, ông cũng có thể tin tưởng Dương Đa Quân là vô tội, theo như tính cách của anh ấy, làm sao có thể làm chuyện tàn nhẫn như vậy? Trong chuyện này rõ ràng là anh ấy bị hãm hại, nếu như ông không chịu giúp anh ấy, vậy anh ấy gặp rắc rối rồi.
Ngô Tử Trầm vẫn như cũ không chịu nhả ra, ông ta nói:
- Không phải có cậu được mệnh danh là không có vụ án nào là không phá được ở đây sao? Giúp cậu ta giải oan không phải là việc trong tầm tay của cậu sao?
Đỗ Long nói:
- Dương Đa Quân là anh em của tôi, vụ án này về nguyên tắc tôi muốn tránh đi, nói cách khác tôi không thể nhúng tay vào, cho nên cũng chỉ có thể nhờ Trưởng ban Ngô ra tay thôi.
Lời nói của Đỗ Long rất thuyết phục, Ngô Tử Trầm vẫn cứ lắc đầu, ông ta nói:
- Tôi không có cách nào giúp được cậu đâu… Càng không giúp được cậu ta.
Đỗ Long thở dài nói:
- Xem ra chỉ có một cách… Trưởng ban Ngô còn nhớ rõ lúc đầu tôi nói ở trong điện thoại không? Về danh dự của cô Ngô, có mấy lời không thể không nói…
Ngô Tử Trầm sắc mặt biến đổi hẳn, ông ta rốt cuộc thiếu kiên nhẫn nói:
- Ý cậu là gì? Chuyện gì liên quan đến danh dự của con gái ta?
Đỗ Long nói:
- Thật ra cũng không có gì, thanh niên đều thích tự chụp hình, muốn lưu lại những hình ảnh hoàn mỹ nhất trong trí nhớ của mình, cho nên…
Sắc mặt Ngô Tử Trầm trở nên đáng sợ, ông ta đập bạn rất mạnh một cái, phẫn nộ quát:
- Tên khốn kiếp nào, nó thật to gan.
Đỗ Long nói:
- Đây không phải vấn đề to gan hay không, mà là xu thế hiện hành, không ai ngờ được sẽ có ngày hôm nay. Nếu không phải là không còn cách nào khác, tôi cũng sẽ không dùng đến hạ sách này, khiến Trưởng ban Ngô tức giận thật là bất đắc dĩ, kính mong Trưởng ban Ngô thứ lỗi.
Ngô Tử Trầm kêu lên một tiếng trầm đục nói:
- Không có cách? Hừ, cậu cứ sớm đưa ra quyết định xấu nhất đi? Chỉ bằng một câu nói của cậu, cậu nghĩ tôi tin cậu có trong tay đồ của con gái tôi sao?
Đỗ Long thần sắc tự nhiên nói:
- Trưởng ban Ngô, bây giờ anh Ba của tôi bị tạm giữ rồi, những cái kia chỉ có anh ấy biết là ở đâu, trừ khi Trưởng ban Ngô muốn tự mình nhìn thấy những bức ảnh và video đó, hay là để tôi mang đến, nếu không cũng chỉ có thể tin tưởng anh ấy có những thứ kia. Đương nhiên, ông cũng có thể nói cho tiểu thư Ngô, bảo cô Ngô tự mình đi xử lý, nhưng nếu như vậy không phải quá tàn khốc đối với cô Ngô rồi…
Ngô Tử Trầm giận run cả người lên, một lúc sau mới miễn cưỡng tỉnh táo lại, ông ta nói:
- Được, tôi tạm thời tin tưởng các cậu. Chuyện này tôi sẽ nghĩ cách can thiệp vào. Tuy nhiên chịu trách nhiệm điều tra rõ ràng chân tướng sự việc phải là do công an hình sự các cậu. Cậu sẽ không thật sự khoanh tay đứng nhìn chứ?
Cuối cùng Đỗ Long cũng đạt được mục đích, hắn mỉm cười nói:
- Đương nhiên là không rồi, vụ án này tôi sẽ đặc biệt quan tâm chú ý, đến khi phá được án mới thôi.
Ngô Tử Trầm nói:
- Tôi tin tưởng năng lực của cậu, nhưng tôi làm sao biết được tên tiểu tử họ Dương có thành thật mang thứ kia tiêu hủy hoàn toàn đi không?
Đỗ Long nói:
- Thật ra chỉ cần giải quyết xong một vấn đề, những cái kia căn bản là râu ria thôi. Trưởng ban Ngô, cô Ngô và anh ba của tôi yêu nhau đã nhiều năm. Tại sao đột nhiên xuất hiện nguy cơ này? Chỉ là hai người sống riêng… Dường như có chút không thông nhỉ? Đã nhiều năm kiên trì như vậy rồi, làm sao đột nhiên nói chia tay là chia tay ngay sao? Tôi nghĩ cô Ngô cũng không phải tuyệt tình như vậy đâu.
Ngô Tử Trầm cười lạnh nói:
- Cậu có tài ăn nói lại đến đây làm bà mối hả? Nói thật cho cậu biết, con gái tôi có bạn trai mới rồi, dáng người cao hơn Dương Đa Quân, khả năng phát triển cũng hơn Dương Đa Quân nhiều, đây là chính Tiểu Đình quyết định. Tôi không hề có bất kỳ can thiệp nào. Bọn chúng quen nhau đã nửa năm rồi, chỉ có tên tiểu tử ngốc Dương Đa Quân kia chẳng hay biết gì.
Đỗ Long giật mình, hắn nói:
- Thì ra là thế, phụ nữ thay lòng đổi dạ thật không thể biết được…. Như vậy đi, tôi hứa với Trưởng ban Ngô, sau khi chuyện này giải quyết xong tôi cam đoan đốc thúc Dương Đa Quân đem tất cả ảnh chụp và video liên quan đến cô Ngô xóa bỏ hết.
Ngô Tử Trầm cười lạnh nói:
- Loại hứa hẹn này thối lắm, tôi là bị các cậu ép thôi.
Đỗ Long nghiêm túc nói:
- Trưởng ban Ngô, ông có thể tùy ý thăm dò, Đỗ Long tôi không bao giờ nói mà không làm? Bảng chữ vàng bày tại nhà đó!
Ngô Tử Trầm vô cùng bất đắc dĩ, lại chỉ có thể chấp nhận, ông ta nói:
- Được rồi, tôi cũng không có cách nào khác, chỉ có thể tin tưởng cậu thôi, hôm nay cậu đạt được mục đích rồi, giờ có thể đi đi.
Đỗ Long nói:
- Trưởng ban Ngô, tôi thật sự không có ý định mạo phạm, chỉ là vì cứu người, xin ông tha thứ.
Ngô Tử Trầm buồn bức phất tay, Đỗ Long cúi đầu chào ông ta, nhưng sau đó xoay người đi.
Việc hôm nay làm không được tốt lắm, tuy nhiên Đỗ Long cũng không có cách nào khác, không như thế Ngô Tử Trầm căn bản sẽ không ra tay hỗ trợ. Trên thực tế Đỗ Long còn muốn tác hợp cho Dương Đa Quân và Ngô Tú Đình cho nên mới nhọc công như vậy.
Lúc Đỗ Long đẩy cửa ra phát hiện một cô gái khoảng hai mươi tuổi ngồi trong phòng khách. Đúng là Ngô Tú Đình, Ngô Tú Đình và Đỗ Long đã gặp nhau, đột nhiên thấy hắn từ thư phòng của bố đi ra, Ngô Tú Đình ngạc nhiên đứng lên gọi:
- Đỗ Long?
Đỗ Long nhìn cô mỉm cười đưa tay ra nói:
- Xin chào, tôi là Đỗ Long phó cục trưởng cục Công an thành phố Lỗ Tây kiêm đại đội trưởng đội hình sự. Cô là cô Ngô phải không? Rất vui được gặp cô.
Ngô Tú Đình chần chừ một chút không biết làm sao đưa tay ra và Đỗ Long nhẹ nhàng nắm chặt tay cô, cô nói:
- Cục trưởng Đỗ… anh … là vì….
Đỗ Long vẫn khẽ cười như cũ nói:
- Hôm nay xảy ra án mạng ở công viên Lỗ Tây, hung thủ bị bắt khai là đang chờ cô Ngô, cho nên tôi phải tới đây để xác minh. Vừa rồi Trưởng ban Ngô đã giải thích rõ rồi, bây giờ tôi trở về trừng trị tên tội phạm giết người dám nói hươu nói vượn sự trong sạch của người khác. Tới đường đột, kính mong cô Ngô thứ lỗi.
Khuôn mặt Ngô Tú Đình bỗng chốc trở nên trắng bạch, hai dòng nước mắt trong suốt trào ra từ hai khóe mắt, nhanh chóng chảy xuống dọc theo hai gò má trắng như tuyết của cô…
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.