Phùng Thiên Hòa nghe Đỗ Long nói, hắn lớn tiếng nói:
- Phó cục trưởng Đỗ, ngài dựa vào cái gì mà nói chúng tôi giết người, Tôn Hưng không phải đã bị bắt sao?
Đỗ Long cười lạnh nói:
- Đây chẳng qua là cái bẫy, dẫn các người vào bẫy. Tôn Hưng tuy làm không ít chuyện ấu, nhưng nói đến giết người thì hắn tạm thời vẫn còn chưa dám, ngược lại là các người… vì muốn bảo vệ con cái mình mà mất hết cả nhân tính… Giải đi!
- Không!
Cửa nhà Phùng Thiên Hòa bị đẩy ra, Phùng Tú Kiệt nhào tới phía cha hắn, ôm thật chặt, hắn quay đầu lại nói với Đỗ Long:
- Phó cục trưởng Đỗ, đừng bắt cha cháu đi, là cháu, là cháu không cẩn thận đã giết chết người phụ nữ kia, chú bắt cháu đi, đừng bắt cha cháu, cháu xin chú đấy…
Phùng Tú Kiệt sống ở tầng 2. Tối hôm xảy ra án mạng hắn chắc chắn cũng biết, chỉ là vì muốn bảo vệ cha mình, hắn ta mới lựa chọn im lặng.
Đỗ Long lắc đầu nói:
- Chú không có cách nào giúp cháu, bất cứ kẻ nào làm sai trái đều phải tự chịu trách nhiệm. Phùng Thiên Hòa, tôi cho anh 2 phút, nói lời từ biệt với vợ con anh đi.
Phùng Thiên Hòa nói với Phùng Tú Kiệt:
- Con à, con mau trở về, nghỉ ngơi thật tốt, học thật tốt, nhất định phải đậu vào đại học Thanh Hoa, đại học Bắc Kinh, bằng không bố không tha cho con đâu! Tôn Hưng ức hiếp con lâu như vậy, cha gần đây mới biết được, nếu không cha đã hắn nhét trong hầm phân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/canh-lo-quan-do/1531159/chuong-1093.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.