- Quá tàn nhẫn! Mộng Điệp phẫn nộ nói. - Anh họ, chuyện này anh nhất định phải giúp Đỗ Long. Nếu anh không giúp anh ấy, em sẽ tự mình đi nói với dượng.
Lưu Long Thịnh mặc dù không kích động như cô, nhưng sắc mặt cũng trầm trọng, anh ta nói: - Em đừng vội, anh không nói là không giúp, để cho anh suy nghĩ thật kỹ...
Lưu Long Thịnh suy tính một hồi, đồng thời tiếp tục lật xem những tài liệu của Đỗ Long đưa cho. Hàn Mộng Điệp lo lắng nói: - Dượng sắp về rồi, anh quyết định nhanh một chút đi.
Lưu Long Thịnh nói: - Được rồi, anh suy nghĩ kỹ càng rồi, chuyện này anh giúp được. Không chỉ là giúp Đỗ Long, cũng không phải là giúp tên cảnh sát hôn mê bất tỉnh kia, mà là giúp quần chúng bị hại. Đây cũng là đang giúp cha anh. Đợi cha anh trở về, em cứ như vậy đi...
Lưu Long Thịnh chỉ bảo Hàn Mộng Điệp thêm một chút, Hàn Mộng Điệp hai mắt liền sáng lên nói: - Được, cứ làm vậy đi! Anh đúng là tương đối sảo quyệt đấy.
Lưu Long Thịnh gật đầu một cái, nói: - Cái này gọi là thông minh. Em về sau làm việc cũng phải biết động não biết không?
Hơn chín giờ, Lưu Hiểu Đan về tới nhà đúng, vợ y giúp y cầm áo và đưa dép lê đi trong nhà. Lưu Hiền Đan thấy một đôi dép xăng-đan màu hồng phấn, y biết ngay tiểu tinh nghịch đang ở trong nhà.
Lưu Hiểu Đan đang định mở miệng nói, thình lình nghe tiếng hai đứa con trong phòng sách truyền đến, Hàn Mộng Điệp gầm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/canh-lo-quan-do/1531128/chuong-1062.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.