Chương trước
Chương sau
Âu Dương Đình biết Đỗ Long là cố ý nói với cô như vậy, cô cố gắng thả lỏng hít thở, không hút điếu thuốc dở của Đỗ Long, trong lòng có chút kỳ lạ. Đỗ Long không phải loại người ăn nói lung tung, tại sao hắn nói ở đây sắp xảy ra án mạng giết người chứ?
Thời gian dần trôi qua, nhưng trước mắt lại không có chút động tĩnh, đêm khuya vẫn yên tĩnh như vậy, không có chút xu hướng sắp xảy ra bạo lực tập kích.
Đỗ Long hút xong điếu thuốc cuối cùng, sau đó dập tắt lửa mở cửa sổ vứt đầu thuốc vào trong đóng rác bên đường. Hắn nhả mấy ngụm khói ra ngoài cửa sổ, tự nhiên nói: - Mau lại đây, tôi đã nghe thấy tiếng la hét, chạy trốn rồi.
Qua khoảng nửa phút, Âu Dương Đình và Phó Hồng Tuyền tựa hồ đồng thời nghe thấy tiếng hò hét từ phía trước truyền đến. Tiếng hò hét nhanh chóng to lên, mấy cái bóng người từ phía trước chạy đến.
- Cứu mạng! Một người thất tha thất thiểu chạy đằng trước sợ hãi la hét. Y một tay ôm ngực, hình như đã bị thương, lúc sắp chạy tới chỗ bọn Đỗ Long đậu xe, một chân của y dẫm lên cái nắp đậy ống thoát nước trũng xuống, trọng tâm mất thăng bằng, không khống chế được té xuống đất.
Mấy người phía sau đuổi theo cầm dao hình như chém lên người vừa té xuống đất, trong nháy mắt tiếng kêu thảm vang lên. Người đó trên lưng đã trúng mấy dao, kêu thảm giống như giết heo.
Nhìn cảnh tượng này, Phó Hồng Tuyết và Âu Dương Đình đều kinh ngạc vô cùng. Họ còn đang suy đoán rốt cuộc đây có phải là Đỗ Long sắp xếp trước không, liền phản ứng chậm một nhịp.
Đỗ Long vặn cái chìa khóa, bóp kèn, dọa người trong xe ngoài xe đều sợ hãi. Đỗ Long mở đèn xe sáng choang, chiếu rọi phía trước sáng như tuyết. Những người đó ý thức dùng tay che mắt bị đèn chiếu chói mắt, xoay người nhìn về bên này. Trên con dao đang cầm bởi cánh tay kia có chảy xuống thứ gì đó đo đỏ
Phó Hồng Tuyết và Âu Dương Đình nhìn thấy cảnh tưởng này trong lòng đều chấn động mạnh một cái. Đây là là máu thật, trải qua huấn luyện tàn khốc họ đương nhiên biết máu là thế nào, Đỗ Long nói: - Các cô còn ngây ra đó làm gì? Không đi nữa người đó hết cứu đấy.
Cuối cùng Phó Hồng Tuyết và Âu Dương Đình hồi phục lại tinh thần. Bọn họ nhanh chóng xuống xe, nghiêm nghị quát:
- Dừng tay! Chúng tôi là cảnh sát.
Bốn tên cướp đó trong lòng cả kinh, có hai kẻ xoay người liền bỏ chạy, nhưng có một người lại hô to: - Đứng lại! Đừng chạy, hai cô gái dọa bọn mày mất hồn rồi à? Người này thiếu nợ không trả, các cô bớt quản chuyện người ta, bằng không cả các cô cũng chém! Mau cút đi!
Phó Hồng Tuyết quyến rũ đưa cái poss, sau đó lắc đầu hất tóc về phía sau. Dưới đèn xe mãnh liệt, vóc người gợi cảm của cô được phác họa gợi cảm vô cùng. Bốn tên cướp dứt khoát cho rằng mình nhìn thấy nữ yêu tinh trong truyền thuyết.
Phó Hồng Tuyết biết Đỗ Long đang ở phía sau nhìn các cô, thế là càng kiều mỵ nói: - Chúng tôi thật sự là cảnh sát. Chúng tôi không thể ngồi nhìn các anh chém người được, nhanh bỏ dao xuống bó tay chịu trói đi
Âu Dương Đình từ bên cạnh cô đi qua, thản nhiên nói: - Bằng không cô nói với bọn họ một câu, tôi muốn thay ánh trăng trừng phạt bọn họ! Bớt nói nhảm, người đó bị thương nặng, phải nhanh chóng đưa đi bệnh viện.
Âu Dương Đình ăn mặt khá lịch sự dưới ánh đèn giống như thiên sứ thuần khiết. Bốn tên cướp đó không những không nghe lời bỏ dao xuống, mà còn bị hai cô khơi gợi ác niệm mạnh mẽ hơn. Hai người vừa nãy chạy đi chảy nước miếng nói: - Thì ra là hai cô gái ngốc ngếch, nhưng thật là đẹp ah chi bằng bắt về cả đám vui vẻ. Con gái đẹp như vậy làm cảnh sát làm gì, ngủ cùng với đại gia mới là đúng
Âu Dương Đình lạnh lùng quát: - Muốn chết!
Tay của cô run lên, côn cảnh sát liền duỗi ra một nữa, cô bước nhanh về phía đối phương. Bốn người đó trong lòng thầm kinh dị, chưa thấy qua nữ cảnh sát không biết sống chết như vậy. Chẳng lẽ cô có chỗ dựa lưng? Nhưng nhìn thấy vóc dáng gợi cảm yêu kiều của các cô, bọn họ nhất thời tinh trùng lên não, quên mất nguy hiểm, chen nhau xách dao xông về phía Âu Dương Đình và Phó Hồng Tuyết. Chỉ là dùng dụng cụ để hù dọa các cô, bọn họ mới không nỡ đánh cô gái đẹp động lòng người như vậy. Lúc thật sự muốn đánh, đó cũng là lên giường.
Đối mặt với tên trộm tay cầm hung khí, Âu Dương Đình và Phó Hồng Tuyết mừng mà không sợ. Mấy tên du côn không có hạng, trong mắt các cô không có gì khác với gà đất chó kiểng.
Trong giây khắc song phương tiếp xúc, côn cảnh sắc lặng lẽ bay lên. Hai người dẫn đầu chỉ cảm thấy cổ họng nóng lên, tay cầm dao không chịu không chế buông lỏng ra. Lúc con dao rơi xống phát ra tiếng leng keng, bọn họ mới cảm thấy đau nhức từ trên tay truyền ra. Nhưng không đợi bọn họ kêu thảm, cô cái xinh đẹp trước mắt chợt xoay người, một tư thế bay đá duyên dáng.
Đá thật đẹp Trước khi cái đầu chấn động mạnh bị đá bay, trong lòng của kẻ đáng thương đó lưu lại một ký ức cả đời khó quên.
Bốn tên cướp còn không tới hai giây đã bị hoa tỷ muội thiên sứ và ác quỷ thu dọn. Sau khi đánh bất tỉnh bốn tên cướp, các cô lập tức ngồi xổm xuống kiểm tra thương thế của người bị thương. Nhìn vết thương sâu thấu xương, Phó Hồng Tuyết không kìm được thấp giọng nói: - Vết thương là thật!
Âu Dương Đình trong lòng thầm rét, chỉ nghe người bị thương yếu ớt nói: - Đương nhiên là thật. Bà chị xin đừng sờ lung tung lên vết thương tôi nhanh giúp tôi gọi xe cứu thương, tôi không được rồi
Đỗ Long tắt di động đang quay phim, hắn xuống xe cầm máu cho người bị thương. Sau đó nghiêm nghị nói với Âu Dương Đình và Phó Hồng Tuyết: - Nếu các cô ra tay sớm một chút, anh ta cũng sẽ không bị thương nghiêm trọng như vậy!
- Phải, chúng tôi biết sai rồi. Phó Hồng Tuyết ngoan ngoãn đáp, sau đó đá Âu Dương Đình một cái, Âu Dương Đình lúc này mới cuối đầu ừ một tiếng.
Đỗ Long nói: - Tôi đã gọi điện báo cảnh sát, cảnh sát nhanh chóng sẽ đến, các cô đi trước đi.
Lúc xe cảnh sát inh ỏi đến, bọn người Đỗ Long đã lặng lẽ rời khỏi. Trên xe, Phó Hồng Tuyết hiếu kỳ hỏi: - Sư huynh, sao anh biết ở đây sẽ xảy ra chuyện chém người? Chẳng lẽ anh có tai mắt báo tin trước?
Tay của Đỗ Long vuốt lên cái đùi gợi cảm mang tấc màu đen của Âu Dương Đình, hắn nhắm nghiền mắt, tự nhiên nói: - Xuống ngã tư phố chữ Thập, có một chiếc xe ba bánh bán đồ nướng vượt đèn đỏ băng qua đường cái, một chiếc xe Mazda màu bạc mang bản hiệu là TLxxxx suýt chút nữa đụng trúng
Phó Hồng Tuyết sờ trúng chỗ ngứa trong lòng Đỗ Long, nhưng cô càng kinh ngạc là lời nói của Đỗ Lon Nghe giọng điệu chân thật đáng tin của hắn, Phó Hồng Tuyết bất giác không khỏi tò mò, cô nhấn ga chạy về phía trước.
Đỗ Long cười nói: - Vô dụng, chạy nhanh nữa cô cũng chờ đèn đỏ ở đó
Quả nhiên, Phó Hồng Tuyết tuy vượt qua hai chiếc xe hơi, nhưng vẫn bị đèn đỏ cản lại. Liền ngay sau đó các cô nhìn thấy giao lộ đối diện có một chiếc xe ba bánh chạy nhanh xông qua vạch trắng, vượt đèn đỏ!
Đúng lúc này, bên kia đường chạy nhanh đến một chiếc Mazda màu bạc. Lúc người lái xe ba bánh nhìn thấy chiếc Mazda lao như bay đến, y đã không kịp tránh. Động tác duy nhất của y là nghiêng đầu nhìn về phía chiếc xe chạy như bay đến, kinh hãi trên mặt bị ánh đèn sáng trắng chiếu rất rõ ràng.
Phó Hồng Tuyết cũng kinh hô lên, Âu Dương Đình mím môi, một đôi tay nhỏ không tự chủ nắm chặc vào một chỗ.
Nhìn thấy thảm kịch sắp diễn ra, tiếng phanh của chiếc Mazda truyền đến chói tai. Đồng thời rẽ hướng, kịch liệt va chạm vào xe ba bánh
Phó Hồng Tuyết và Âu Dương Đình trong nháy mắt nhìn rõ biển số xe Mazda đó, tim cô đập mạnh lên. Đây tuyệt đối không thể là cảnh tượng sắp đặt trước, các cô đều kinh hãi vô cùng nhìn về phía Đỗ Long
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.