Chương trước
Chương sau
Đỗ Long cuối cùng cũng đi nhận chức rồi, chức vị mới của hắn là Phó cục trưởng Cục công an thành phố Lỗ Tây, kiêm Đại đội trưởng đội hình sự. Quân hàm cảnh sát là thanh tra cảnh sát bậc ba. Người tiền nhiệm của hắn trước đây hóa ra là của Phó cục trưởng Ngô Quốc Sinh, do yêu cầu công việc, mấy ngày trước đã được điều đi Đại Lý làm Cục trưởng rồi.
Đại đội hình sự thành phố Lỗ Tây có bốn Đại đội phó, trong đó Đỗ Long quen thuộc nhất là Thẩm Băng Thanh đã tốt nghiệp nghiên cứu sinh trở về thành phố Lỗ Tây. Với năng lực của cậu ta, làm Đại đội phó là thoải mái vui vẻ. Lúc Đỗ Long làm tổ trưởng tổ trọng án thành phố Thụy Bảo, đã quen biết Trần Chiết Binh. Hiện giờ Trần Chiết Binh vẫn ở nguyên vị trí đó, Đỗ Long lại trở thành Phó cục trưởng, trực tiếp lãnh đạo y. Có thể hiểu trong lòng Trần Chiết Bình chắc chắn là rất buồn bực.
Sau khi Đỗ Long đến đội hình sự gặp mặt mọi người, đặc biệt giữ Trần Chiết Bình lại.
Đỗ Long đẩy bao thuốc đến trước mặt Trần Chiết Binh, nói: - Anh Trần, làm điếu thuốc đi. Lúc trước khi lần đầu tiên chúng ta gặp mặt, ai có thể nghĩ sẽ có ngày hôm nay phải không?
Trần Chiết Binh châm điếu thuốc ngậm trên miệng, nói: - Tôi sớm đã biết có ngày như vậy rồi, cậu phá án vô số, lại là anh hùng, còn giữ học vị thạc sĩ nữa. Có năng lực có văn bằng, không dẫn đầu mới là lạ đó. Nghe nói cậu đến, cấp dưới đều rất bình tĩnh, bởi vì đây mới là bình thường. Cậu không cần lo lắng cho tôi, tôi sẽ phối hợp làm việc với cậu. Người cậu phải chú ý là Hoàng Nham, y đã từng bực bội với tôi.
Đỗ Long cười nói:
- Tôi sẽ chú ý, nhưng anh yên tâm. Vẻ mặt không phục của tên tiểu tử kia, không chừng sẽ tìm tôi để khiêu chiến, chứ không phải là giở trò gì. Đợi tôi phá mấy vụ án của y, tên tiểu tử này tự nhiên sẽ phục thôi.
Trần Chiết Binh gật gật đầu nói: - Tôi tin cậu có khả năng này. Lúc này y đang gặp phải vấn đề khó khăn, cậu nên chú ý một chút.
Đỗ Long hỏi: - Khó khăn gì?
Trần Chiết Binh nói: - Thực ra cũng là một vụ án, y đã điều tra một đợt rồi, đến nay vẫn không có tiến triển gì.
Đỗ Long cười nói: - Ồ, tôi sẽ chú ý. Nhưng tạm thời vẫn là không nên nhúng tay vào, tránh cho y nảy sinh cảm xúc mâu thuẫn.Đợi đến lúc y thật sự hết cách, tôi sẽ từ từ tiếp xúc với y.
Trần Chiết Binh nói: - Vậy thì được rồi. Trong tay tôi còn có vài vụ cần phải xử lý, nếu như không có việc gì....
Đỗ Long gật gật đầu, nói: - Anh đi làm đi. Cầm thuốc theo, tôi rất ít khi hút, trong nhà vẫn còn nhiều.
Trần Chiết Binh không khách sáo với hắn, cất bao thuốc kia vào trong túi. Đỗ Long và Trần Chiết Binh cùng rời khỏi phòng hội nghị. Lúc đi qua phòng phòng làm việc của Thẩm Băng Thanh nhìn thấy Thẩm Băng Thanh đang chuẩn bị trang bị đi điều tra hiện trường, Đỗ Long đẩy cửa đi vào, hỏi: - Có vụ án mới sao?
Thẩm Băng Thanh nói: - Vâng, phát hiện một thi thể nữ ở đập chứa nước, đây thuộc vùng tôi quản lý.
Đỗ Long nói: - Tình hình thế nào rồi? Có cần tôi cùng đi không?
Thẩm Băng Thanh nhìn hắn một cái, nói: - Anh có rảnh không? Nếu rảnh thì cùng đi. Ba năm không đụng vào vụ án nào, cũng không biết anh có giảm sút hay không?
Đỗ Long cười nói:
- Thôi đi, còn dám xem thường thực lực của tôi. Tôi sẽ cho cậu thấy, bảo đao của tôi đây rốt cuộc có bị hoen gỉ hay không.
Chiếc xe Thẩm Băng Thanh lái chính là chiếc của Đỗ Long. Trở về trên chiếc xe quen thuộc của mình, Đỗ Long không dấu được cảm xúc. Đã ba năm rồi, chiếc xe này cũng đã cũ đi nhiều. Cục đã cho hắn chiếc xe BMW mới, nhưng Đỗ Long vẫn thích cảm giác lái chiếc xe bán tải này.
Thẩm Băng Thanh dẫn theo hai người trẻ tuổi xuống hiện trường. Vì có Đỗ Long trên xe, hai người kia hơi câu nệ. Đỗ Long hỏi tên của họ, và nói chuyện với họ. Hai người đó học lực rất tốt, ở đội hình sự đã hai ba năm, cũng coi như là quen thuộc rồi. Nhưng họ đều rất ngưỡng mộ, kính trọng Đỗ Long và Thẩm Băng Thanh, dù sao chiến tích bất bại của tổ hoàng kim hai người vẫn rành rành ở đó. Thẩm Băng Thanh được điều qua đây làm Phó đội trưởng một tháng rồi, phá án cũng rất cao thủ. Rất nhanh đã chiếm được sự tín nhiệm và kính trọng của mọi người.
Đập nước Pháp Bá ở thượng du sông Mang, nước ở đây cung cấp cho nhu cầu hàng ngày của các thôn xã xung quanh thành phố Lỗ Tây. Trong đập chứa nước nổi lên một cái xác. Nếu tin tức được truyền đi, chỉ sợ sẽ dẫn đến những phiền toái cấp thiết, cho nên tình hình của đập nước phải kịp thời báo cáo cho cấp trên, ngoài ra còn phải phong tỏa tin tức quan trọng này.
Khoảng nửa tiếng sau xe đi tới đập chứa nước. Theo như người ta chỉ, đi khoảng 10 phút sẽ tới một đập chứa nước bên bờ sông.
Thi thể đã được vớt lên bờ, được đặt trên một mảnh vải plastic màu trắng bên bờ sông.
Toàn thân thi thể trần truồng, trương phồng. Vừa đưa mắt qua, Đỗ Long liền phỏng đoán người chết chỉ trong độ tuổi 30. Bởi vì trên người không mặc quần áo cũng không có trang sức, rất khó phán đoán lai lịch thân phận của cô ta.
Thẩm Băng Thanh để cho Hứa Hải và Tạ Ba chụp ảnh thi thể, đồng thời thu thập chứng cớ, sau đó hắn đi hỏi nhân viên tuần tra đập những điều liên quan khi phát hiện thi thể. Nhân viên tuần tra nói sau khi y đi làm, buổi sáng theo như thường lệ tuần tra ở đập nước, phát hiện có những túi nhựa rác rưởi liền vớt chúng lên. Lúc đó y nhìn thấy một cái xác phụ nữ nổi lên. Lúc mới đầu còn cho rằng đó là đầu lợn chết, thật là kỳ lạ sao có thể có heo chết đuối ngâm trong hồ đập nước. Sau đó phát hiện là một thi thể, khiến cho y rất sợ hãi, liền vội vàng báo cáo với lãnh đạo, sau đó báo cho cảnh sát.
- Có bản vẽ của đập nước không? Anh phát hiện ra thi thể ở chỗ nào, khi đó thời gian cụ thể là bao nhiêu? Thẩm Băng Thanh hỏi rành mạch đâu ra đấy.
Tuần đập nhớ lại nói: - Lúc đó là ở vị trí kia, thời gian khoảng 9 giờ 10 phút buổi sáng. Bản vẽ phải về phòng xem, như vậy có thể phóng lớn ra.
Thẩm Băng Thanh lấy sổ bút đưa cho nhân viên tuần đập, nói: - Anh vẽ đại khái bản đồ của đập nước ra đây, tái hiện lại vị trí phát hiện thi thể.
Nhân viên tuần đập rất quen thuộc với hình dạng của đập chứa nước, y rất nhanh chóng đã vẽ ra bản đồ đơn giản của đập nước, đồng thời chỉ ra vị trí phát hiện thi thể.
Thẩm Băng Thanh tiếp tục hỏi: - Đập nước phải có cái gì chắn trên thượng du chảy xuống chứ?
Nhân viên tuần đập nói:
- Có chứ, nếu không những thứ bẩn trên thượng du đều trôi hết về đây rồi. Nhưng thỉnh thoảng vẫn còn có rác trôi xuống, cho nên phải kịp thời xử lý sạch chỗ rơi đó.
Thẩm Băng Thanh nói: - Như vậy thi thể có thể từ trên thượng du trôi xuống sao?
Nhân viên tuần đập lắc đầu nói: - Không thể nào, sẽ bị chặn lại trên ô ngăn của thượng du, chỉ có những thứ tương đối nhỏ mới có thể lọt xuống. Trừ khi có nước lớn, nếu không thì đồ vật lớn như vậy không thể từ trên thượng du trôi xuống.
Thẩm Băng Thanh nói: - Vậy thì chính người chết rơi xuống trong đập nước rồi. Theo kinh nghiệm của anh, có thể phán đoán người chết là từ chỗ nào rơi xuống nước theo phương hướng của dòng nước không?
Nhân viên tuần đập ngẫm nghĩ một lúc, nói: - Cái này rất khó nói, không biết cô ta rơi xuống nước bao lâu rồi... Hai ngày gần đây gió thổi theo hướng đông nam, có thể sẽ có chút ảnh hưởng, cho nên tôi nghi ngờ cô ta rơi xuống nước từ hướng tây bắc... Cũng chính là bên kia...
Nơi này trong đập nước, hướng nước chảy của nước trên mặt và nước dưới đáy là tương phản. Hơn nữa thi thể ở trong nước đầu tiên là chìm dưới đáy rồi trương lên, sau đó mới nổi trên mặt nước. Cho nên những phân tích của nhân viên tuần tra là rất có lý. Ánh mắt của Thẩm Băng Thanh không khỏi nhìn theo hướng tây bắc, chỉ thấy bờ bên kia rõ ràng là một kiến trúc, còn có bãi cát, dường như có người đang bơi ở khu nước cạn.
- Trong đập nước sao lại có thể cho người ta bơi lội chứ? Kia là nơi nào?
Thẩm Băng Thanh hỏi.
Nhân viên tuần đập bất đắc dĩ nói: - Đó là một làng du lịch...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.