Chương trước
Chương sau
Trân đấu bắt đầu, đội của Hoa Nghĩa có anh ta, Từ Văn Kỳ và Đỗ Long. Đội của Hà Nguy có Hà Nguy, Lưu Kế Khôn và một người nữa mà Đỗ Long gọi không ra tên.
Bọn Hà Nguy đoán đúng mặt đồng xu, nên bọn họ phát bóng. Hà Nguy không nhường ai phát bóng trước, kỹ thuật của gã cũng được, quả bóng nhỏ lăn qua sươn dốc, điểm dừng không tồi.
Hà Nguy đắc ý nhìn Hoa Nghĩa Cường, Hoa Nghĩa Cương không hề nao núng. Mới là một gậy đầu tiên mà thôi... anh ta cũng đánh một cú thật đẹp, xem ra tâm trạng của mọi người hôm nay không tồi.
Hai người đầu tiên của hai đội đánh không tồi, sau đó đến lượt Lưu Kế Khôn và Đỗ Long. Lưu Kế Khôn có vẻ rất nghiêm túc, y cũng muốn thắng Đỗ Long một lần, y đánh hay hơn cả bốn người trước đó, golf và bóng cách nhau khoảng 1m, chỉ cần một gậy nữa là vào.
- Đánh rất hay.
Đỗ Long tán dương nói.
Lưu Kế Không không để ý tới hắn, Đỗ Long đặt bóng xong nhìn mục tiêu trước, tính toán một chút biên đạo và góc độ, rồi đánh một gậy. Quả bóng bay lên cao rồi rơi xuống đất nảy hai cái, rồi lăn về phía hố golf. Mọi người nhìn quả bóng đó nhịp thở chậm lại, khoảng cách giữa trái bóng và hố golf càng ngày càng gần, mọi người cũng thót tim.
Trái bóng trắng nhỏ khi đến bên miệng hố giường như đã hết lực, nhưng sau khi dừng lại khoảng một giây, trái bóng trắng nhỏ biến mất khỏi tầm mắt mọi người, trái bóng rơi vào trong hố golf! Một gậy! Hoa Nghĩa Cường là người đầu tiên hô lên, sắc mặt Hà Nguy có chút khó coi.
Đỗ Long nhún nhún vai, nói với Lưu Kế Không đang bất đắc dĩ lắc đầu:
- Xem ra hôm nay vận may của tôi không tồi.
Hoa Nghĩa Cường vỗ vai Đỗ Long cười lớn nói:
- Cái gì mà vận may, đây chính là thực lực. Có thiên tài chơi golf là anh ở đây chúng ta thắng là chắc rồi!
Tuy Hà Nguy không phục, Lưu Kế Khôn cũng đã rất cố gắng, nhưng giường như trận đấu đã nghiêng về phía Đỗ Long. Tuy rằng Đỗ Long không thể tiếp tục lên diễn kịch hay một gậy liền vào hố, nhưng hắn vẫn giữ tiêu chuẩn hai cán vào hố golf. Bên phía hắn cũng rất tự tin, càng đánh càng thuận lợi. Còn bọn Hà Nguy dưới áp lực lớn, liên tiếp phạm sai lầm. Sau khi đánh tám hố, bọn Hoa Nghĩa Cường đã chiếm ưu thế rõ ràng.
Khi đánh đến hố bóng thứ mười, thế cục dường như có chuyển biến tốt. Hà Nguy đính thân đánh một pha bóng thật đẹp, gậy thứ nhất đánh vào bên cạnh hố golf. Tiếp theo đó Lưu Kế Khôn phát huy xuất sắc, trái bóng cũng gần miệng hố. Về mặt tổng thể thì ván này bọn họ vẫn chiếm ưu thế rất lớn, trên mặt Hà Nguy cuối cùng cũng nở một nụ cười.
Nhưng... Đỗ Long đã ra sân, bọn hắn sẽ hung hăng đả kích Hà Nguy, không để bọn họ có cơ hội thở dốc. Sau khi quan sát tỉ mỉ tình hình, trong lòng Đỗ Long có một cách, chỉ có điều như vậy có chút mạo hiểm, cũng may hiện tại bọn hắn chiếm ưu thế rõ ràng, cứ cho là thua hai gậy cũng không có gì to tát.
Đỗ Long nghĩ một lát, cuối cùng vung tay đánh bóng.Quả bóng trắng tạo thành một đường cong, khi rơi xuống tự nhiên đánh vào bóng trắng của Hà Nguy. Bóng của Hà Nguy bị đánh trúng lăn ra xa, bóng của Đỗ Long nảy tưng tưng lăn về phí bóng của Lưu Kế Khôn, cuối cùng bóng của hắn chạm vào bóng của Lưu Kế Khôn. Bóng của hai bên và miền hố golf tạo thành ba điểm trên một đường thẳng. Bóng của Đỗ Long ở giữa, bởi vì Lưu Kế Khôn đánh trước Đỗ Long, vì thế lần đành thứ hai của y không thể vào được.
Đây là chơi đánh golf sao? Đây rõ ràng là snooker! Đỗ Long coi đánh golf là đánh snooker!
Pha đánh bóng này khiến Hà Nguy mắt trợn tròn miệng há hốc. Lưu Kế khôn mới đầu trừng mắt nhìn, sau đó đành cười khổ lắc đầu. Hoa Nghĩa Cường hưng phấn reo lên, đánh hay, suýt chút nữa thì chạy lên hôn Đỗ Long hai cái.
Bóng của Hà Nguy bị đánh trực tiếp, lăn ra xa cách 10m. Muốn đánh gậy thứ hai vào hố dường như là bọt nước. Trận đấu đang êm đẹp thì bị Đỗ Long quấy nhiễu, Hà Nguy phẫn nộ hét lớn:
- Phạm quy! Đỗ Long phạm quy! Rõ ràng là cố ý! Hắn cố ý đánh trúng cho bóng của tôi bay đi!
Vũ Tuấn Chí nhìn Đỗ Long, Đỗ Long cười nói:
- Hà thiếu quá đề cao tôi rồi. Với khoảng cách xa như vậy, cậu mời Tiger Woods đến đánh, y cũng không thể nói đánh trúng bóng của cậu là đánh trúng được, đó chỉ là ngoài ý muốn. Vu đại ca, anh là trọng tài, anh nói đi.
Vu Tuấn Chí nói:
- Hà thiếu, Đỗ Long nói đúng đấy, ở nơi xa như vậy đánh trúng đúng là ngoài ý muốn. Tuy rằng chuyện này rất ít xảy ra, nhưng không phải là không thể xảy ra. Chỉ có thể nói là vận may của Đỗ Long quá tốt, tiếp tục thi đấu thôi.
Hà Nguy ném gậy xuống, nổi giận đùng đùng nói:
- Không đánh nữa, chuyện này mà cũng không tính phạm quy, còn chơi cái rắm à!
Hoa Nghĩa Cường dương dương tự đắc nói:
- Đồng ý nhận thua ư? Muốn đi cũng được, đưa năm mươi triệu nhân dân tệ ra đây đã!
Hà Nguy nhất thời không kiếm đâu ra được nhiều tiền như vậy, gã căn bàn không hề nghĩ tới chuyện mình sẽ bị thua. Thấy Hoa Nghĩa Cường giục, gã cắn răng nói:
- Tôi nhất thời không có nhiều tiền như vậy, trong thời gian này sẽ gom tiền trả anh.
Hoa Nghĩa Cường cười ha ha nói:
- Đường đường là Hà đại thiếu gia mà không ngờ năm mươi triệu nhân dân tệ cũng không có? Thế có mất mặt không?
Hà Nguy giận nói:
- Hoa Nghĩa Cường, anh đừng có ức hiếp người quá đáng, có bản lĩnh bây giờ anh lấy năm mươi triệu nhân dân tệ ra đây! Ai mà có sẵn tiền để nhàn dỗi trong tay như vậy!
Hà Nguy nói không sai, Vu Tuấn Chí giả vờ làm hòa nói:
- Hay là thế này đi. Danh tín của Hà thiếu mọi người đều biết, tạm thời tôi cho Hà thiếu vay trước hai mươi lăm triệu nhân dân tệ, số tiền còn lại Hà thiếu có thể gom được không?
Sắc mặt Hà Nguy khó coi, gã gật gật đầu nói:
- Hai mươi lăm triệu thì có, ít nhất, vậy số tiền đó tôi tạm thời vay, sau này gom được tiền tôi sẽ trả anh. Hoa thiếu anh đừng đắc ý quá sớm, sớm muộn cũng có ngày tôi thắng lại!
- Hi vọng không để tôi đợi đến mỏi mắt...
Hoa Nghĩa Cường thắng đến sảng khoái, anh ta đắc ý nhìn Hà Nguy đợi người đến đón.
Hà Nguy đi khỏi. Thắng cược trận này công lao lớn nhất là của Đỗ Long, mọi người bèn vây lấy Đỗ Long, Hoa Nghĩa Cường hưng phấn hỏi:
- Long, pha bóng vừa nãy có phải là cậu cố ý không? Tôi thấy trước khi đánh, cậu ngắm một hồi lâu.
Đỗ Long nói:
Làm gì có chuyện đó, chỉ là vận may ngẫu nhiên thôi. Vận may của tôi từ trước tới giờ vẫn rất tốt.
Vu Tuấn Chí cười nói:
- Cho dù là vận may hay không, thắng là thắng, năm mươi triệu, các cậu định phân chia thế nào?
Hoa Nghĩa Cường nói:
- Chủ ý này là của Đỗ Long, hơn nữa hạng mục của cậu ấy lại đang thiếu tiền, số tiền này để Đỗ Long cầm đi, mọi không chắc không có ý kiến gì chứ? Văn Kỳ cậu nghĩ thế nào?
Từ Văn Kỳ tham gia trận đấu này, nhưng lại không có kiến thụ gì, nghe nói vậy liền cười nói:
- Mình là đánh xì dầu, các cậu muốn làm thế nào thì làm.
Cuối cùng mọi người vẫn quyết định để Đỗ Long cầm số tiền đó, Đỗ Long lại nói khoản tiền đó là của mọi người cùng lập quỹ, căn cứ vào tiền đóng góp tính hoa hồng, trích thu nhập hàng năm tổ chức một số hoạt động, mọi người cùng nhau giải trí.
Năm mươi triệu đối với Đỗ Long mà nói chỉ là một con số nhỏ, đối với những thiếu gia trước mặt mà nói số tiền đó không ít cũng không nhiều đều là miếng thịt. Nếu như độc chiếm sẽ khiến có người không vui, biết đâu sau này Hoa Nghĩa Cường lại hối hận. Nhưng nếu là quỹ, mỗi năm trích tiền lợi nhuận cho mọi người dùng, như vậy tất cả đều vui vẻ, ý kiến này của Đỗ Long khiến Vu Tuấn Chí vô cùng khâm phục.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.