Chương trước
Chương sau
Lên máy bay trở về Bắc Kinh, Đỗ Long vẫn rất áy náy, vì hắn không bảo vệ tốt cho Hàn Ỷ Huyên, vậy nên mới dẫn đến việc Hàn Ỷ Huyên bị vật gì đó rơi xuống làm mất trí nhớ.
- Nếu như lúc đó mình sớm một bước che chở cô ấy, cô ấy sẽ không như vậy… Đỗ Long thầm nghĩ áy náy trong lòng, bất giác thở dài.
Thẩm Băng Thanh ngồi bên cạnh hỏi:
- Sao thế? Trên đường cậu thở dài mấy lần, không nỡ rời xa bạn gái à?
Đỗ Long lắc đầu nói:
- Có chút, nhưng vẫn không đến mức thở dài. Tôi nghĩ đến Hàn Ỷ Huyên… cô ấy mất trí nhớ rồi…
Thẩm Băng Thanh nói:
- Chuyện cô ấy mất trí nhớ không phải sớm biết rồi sao? Sao đột nhiên cậu lại có cảm xúc? Chẳng lẽ cô ấy vì mất trí nhớ mà xảy ra chuyện gì?
Đỗ Long lắc đầu nói:
- Cái này ngược lại không có, chỉ là trước đây không lâu tôi xác nhận cô ấy là thật sự mất đi ký ức, cho nên cảm thấy rất buồn.
Thẩm Băng Thanh ồ một tiếng, nói:
- Cô ấy chỉ là quên đi khoảng thời gian bị đè dưới đống đổ nát. Cái này đối với cô ấy có lẽ là chuyện tốt, sau cậu còn buồn như vậy chứ?
Đỗ Long cười khổ không nói, Thẩm Băng Thanh mặt lộ vẻ chợt hiểu, cậu ta nói:
- Tôi biết rồi, nhất định là cậu hy vọng cô ấy nhớ lại điều gì… Ha ha… các người một ngày một đêm ở trong cái hầm đó có phải đã xảy ra chuyện gì không?
Đỗ Long nói:
- Đừng đoán bậy, bên cạnh có em nhỏ đấy.
Mã Ngọc Đường quả nhiên ở bên cạnh đang dựng tai nghe, thấy Đỗ Long nói như vậy, cô bất mãn nói:
- Em không nhỏ, đừng cho rằng em không biết gì. Mau nói, có phải anh làm chuyện xấu gì với chị Ỷ Huyên không hả?
Đỗ Long nghiêm mặt nói:
- Cô bạn nhỏ, nói bậy gì đó, anh với chị Ỷ Huyên trong sạch, anh tôn trọng chị ấy như tiên nữ trên trời.
Mã Ngọc Đường bĩu môi, nói:
- Tại sao mọi người đều thích xem thiên tiên phối? Đạo lý ai cũng hiểu.
Thẩm Băng Thanh không nhịn được cười lên, Đỗ Long bị nói trúng tâm sự, bất giác thẹn quá hóa giận nói với Thẩm Băng Thanh:
- Cậu còn cười? Đều là cậu dạy hư!
Thẩm Băng Thanh nói:
- Cậu không thể không nói lý lẽ à. Bây giờ trẻ con trưởng thành khá sớm, đó không phải là tôi dạy, kỳ thật tôi cũng rất hiếu kỳ. Cậu hình như đặc biệt áy náy chuyện cô ấy mất trí nhớ. Không phải là bị cô bé đoán trúng thật rồi chứ?
Đỗ Long nói:
- Cậu bớt làm phiền đi, tôi là loại người lợi dụng lúc gặp nguy đó sao?
Trên mặt Thẩm Băng Thanh và Mã Ngọc Đường đều tỏ ra không tin, Đỗ Long chỉ có cách không thèm quan tâm hai người các ngươi vô vị nhàm chán, làm cớ, xoay đầu qua một bên, nhắm mắt lại bắt đầu giả bộ ngủ.
Đỗ Long trong lòng lại rất bình tĩnh, không lâu sau, hắn vòng vo một đống ý niệm, cuối cùng mới hạ quyết tâm thầm nói với mình:
- Chuyện mình đã làm mình sẽ chịu trách nhiệm. Ỷ Huyên cô ấy từng yêu mình, tuy cô ấy quên rồi, nhưng mình có thể nhớ lại đoạn yêu này…
Đỗ Long và Thẩm Băng Thanh đưa Mã Ngọc Đường đến Đại học Bắc Kinh. Tuy mẹ cô cũng đến, nhưng Đỗ Long và Thẩm Băng Thanh vẫn chạy lên chạy xuống giúp cô ấy làm thủ tục nhận đồ. Hình dáng cô bé xinh đẹp động lòng người, lại có hai anh đẹp trai vây quanh cô ấy, có người rảnh chuyện liền chụp hình cô đăng lên mạng trường học. Không lâu sau Mã Ngọc Đường liền trở thành nhân vật hot trên mạng trường Đại học Bắc Kinh, cũng liền trở thành tân hoa khôi của trường…
Đỗ Long và Thẩm Băng Thanh sau khi làm xong việc mới đi, lúc này đang lên mạng Đại học Bắc Kinh. Mã Ngọc Đường đã xếp hàng thứ hai hoa khôi trường.
- Nhạc Băng Phong sao không đi sân bay đón cậu?
Thẩm Băng Thanh ngồi trong taxi hỏi.
- Cô ấy đang bận ở trường học, dù sao tôi cũng không phải lần đầu đến Bắc Kinh, cho nên cô ấy không đến. Đỗ Long giải thích, nhưng thực ra Nhạc Băng Phong có chút tính khí trẻ con, ai bảo Đỗ Long trì hoãn hơn dự định lâu như vậy mới trở về chứ? Trường học cũng khai giảng rồi…
Thẩm Băng Thanh ngừng lại một chút, thấp giọng bên tai Đỗ Long nói:
- Bây giờ cô bé đó không có ở đây, cậu có thể nói cho tôi biết ở trong hầm xảy ra chuyện gì đi?
Đỗ Long cười khổ nói:
- Lòng hiếu kỳ của cậu lớn như vậy từ lúc nào vậy hả? Tôi không phải nói với cậu rồi sao? Không có xảy ra chuyện gì cả.
Thẩm Băng Thanh bĩu môi, khinh thường nói:
- Ai tin chứ, đối với anh em cậu cũng giấu có phải không? Lần sau cậu hỏi chuyện tôi và Tư Nhạn nữa, xem tôi có dùng một chân đá cậu qua một bên không.
Đỗ Long cũng ngứa lòng muốn chia sẻ câu chuyện diễm ngộ của mình với người khác, thấy Thẩm Băng Thanh nói như vậy, hắn liền nói:
- Được rồi, tôi có thể nói với cậu, nhưng cậu phải nói với tôi trước, cậu và tiểu Nhạn của cậu có cái đó chưa?
Thẩm Băng Thanh nói:
- Biết cậu sẽ không tha cho tôi. Cái đó rồi, hài lòng chứ, cậu và Hản Ý Huyên…
Đỗ Long bất mãn nói:
- Cậu nói cũng quá đơn giản rồi, ôi… lúc bị đè dưới đống đỗ nát… nếu không có cô ấy làm bạn, bên trong cái hầm tối đen đó nhất định rất khó sống…
Đổi tới Thẩm Băng Thanh bất mãn nói:
- Cậu lôi thôi quá, nói nửa ngày trời mà vẫn không nói tới trọng điểm. Cậu và cô ấy có cái đó chưa?
Đỗ Long cả mặt nghiêm nghị gật đầu, Thẩm Băng Thanh nói:
- Sớm biết thằng nhóc cậu nhất định có vấn đề, nhìn mặt cậu … nhất định rất thích chứ?
Đỗ Long trên mặt lộ ra nụ cười mỉm, y nói:
- Ừ, tuy nhìn không được, nhưng vẫn là một trong những hồi ức đẹp nhất cuộc đời tôi. Đáng tiếc cô ấy mất trí nhớ rồi…
Thẩm Băng Thanh nói:
- Lại chỉ là một trong số à? Ký ức đẹp của cậu cũng quá nhiều đấy, có lẽ cậu chỉ là vì mất trí nhớ mới cảm thấy đáng tiếc, đợi cô ấy nhớ ra điều gì, thì cậu không có để ý như vậy.
Đỗ Long nói:
- Không, không phải, cậu không hiểu, cô ấy…ôi, không nói nữa.
Thẩm Băng Thanh hôm nay đặc biệt thích truy hỏi tận tường, cậu ta thấy Đỗ Long muốn nói lại thôi, liền nói:
- Cô ấy thế nào? Cô ấy không có gì đặc biệt à, tôi thấy bất luận Bạch Nhạc Tiên hay là Nhạc Băng Phong, thậm chí chị Lâm đều xinh đẹp hơn cô ấy.
Đỗ Long liếc xéo nhìn Thẩm Băng Thanh một cái, kỳ lạ nói:
- Hôm nay cậu sao vậy? Lòng hiếu kỳ đặc biệt mạnh đấy. Trước đây cậu cũng không nói những chuyện này với tôi.
Thẩm Băng Thanh cười ha hả nói:
- Trước đây không có kinh nghiệm mà, đương nhiên không có gì hay để nói. Bây giờ tình hình không giống rồi, cậu kinh nghiệm phong phú, có thể chỉ thêm cho tôi một chút đi.
Đỗ Long cười nói:
- Thằng nhóc cậu không phải tối qua mới thông suốt rồi à? Ha ha, muốn chỉ dạy, tìm tôi thì đúng rồi, ha… có thời gian sẽ từ từ dạy cậu.
Thẩm Băng Thanh cũng phát hiện tài xế trước mặt đang nghiêng tai lắng nghe, cậu ta hơi túng túng quát lên trước:
- Chú ý mà lái xe đi, nghe lén cái gì? Cẩn thận tôi khiếu nại ông!
Tài xế ha hả cười, nói:
- Mọi người đều là đàn ông, có gì mà xấu hổ? Nhớ năm đó tôi cũng phong lưu đấy, các em đều không thoát khỏi tay tôi…
Trong lúc giao lưu tình cảm giữa chú tài xế và Đỗ Long, đã tới trường học rồi. Đỗ Long và Thẩm Băng Thanh bao lớn bao nhỏ xách vào cư xá của Đỗ Long ở. Đỗ Long mở thùng xe phía sau của chiếc xe mình ra, bỏ đồ đạc của Thẩm Băng Thanh vào, Thẩm Băng Thanh nói:
- Nhà của cậu ở rộng không? Cậu và Nhạc Băng Phong ở chung à?
Đỗ Long cười nói:
- Ba phòng hai sảnh, ngoài hai phòng ra thì đều đang trống… cậu muốn dọn đến ở không? Nhà là của Băng Phong thuê, tôi phải hỏi cô ấy trước một tiếng.
Thẩm Băng Thanh nói:
- Thôi bỏ đi, hay là tôi tự ra ngoài thuê vậy. Tốt nghiệp lâu rồi, ở một mình cũng quen rồi, quay lại ký túc xá ở nhất định không quen…
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.