Chương trước
Chương sau
Sáng sớm, Đường Lệ Phượng bị tiếng chuông đánh thức, vốn tưởng mình sẽ mệt mỏi không chịu được nhưng Đường Lệ Phượng phát hiện tinh thần mình thực sự tốt. Trên bàn trà trước giường Đỗ Long bày sẵn bữa sáng đã chuẩn bị cho cô, bên cạnh còn đặt một tấm thiệp, trên đó viết:
- Tiểu Phượng Nhi, ngoan ngoãn ăn bữa sáng no rồi đi làm, buổi tối chuẩn bị đồ ăn cho ngon đợi anh trở lại, mong muốn lại cùng em có một đêm tuyệt vời, không thể nào quên.
Đường Lệ Phượng đọc lời nhắn đầy nam tính và mạnh mẽ, nhớ lại những hành động ngang ngược và hoang đường của hắn tối qua, khuôn mặt xinh đẹp của cô nóng lên, vội vàng đem tấm thiệp bỏ vào ngăn kéo đầu giường, cô thầm nói với chính mình:
- Đường Lệ Phượng ơi Đường Lệ Phượng, cô làm sao vậy? Cô không thể để hắn lừa dù chỉ là thủ đoạn nhỏ! Cô phải chiến đấu với hắn tới cùng!
Tuy nói như vậy, ăn bữa sáng còn nóng hổi, trong lòng Đường Lệ Phượng vẫn vô cùng ấm áp. Cô bắt đầu suy nghĩ xem bữa tối nên làm những món gì, còn nữa, có nên để tên khốn đó đeo bao cao su? Cô không thể lường trước được bất kỳ tai nạn nào...
Lúc Đường Lệ Phượng đang nghĩ ngợi lung tung, Đỗ Long đã đi tới nhà họ Kỷ, là Kỷ Quân San lái xe đưa hắn về, cho nên không làm kinh động nhiều người, chỉ có Kỷ Lỗi và vài người biết.
Tuy nhiên như vậy cũng làm Đỗ Long lãng phí không ít thời gian đến và giải thích cho bọn Kỷ Lỗi, việc xã Mãnh Tú phát hiện ra quặng Phỉ Thúy đã bị truyền ra ngoài, bọn Kỷ Lỗi liên lạc với Đỗ Long trước cũng vì việc này, đủ để thấy rằng bọn họ cáo già đến mức nào.
Kỷ Lỗi giận Đỗ Long không hợp tác cùng bọn họ khai thác mỏ, lại hợp tác cùng hai cô gái đẹp, là vì rất muốn giải oan cho cháu gái mình. Đỗ Long giải thích cho bọn họ một chút, bọn họ cũng không phản đối, ít nhất thì Đỗ Long cũng đã tuyên bố công ty đá quý Đế Vương cùng với nhà họ Kỷ được quyền ưu tiên chọn hàng thô, họ vẫn còn đầy triển vọng.
Đỗ Long rất vất vả mới thoát khỏi đám già Kỷ Lỗi đó, đi tới phòng Kỷ Quân San, Kỷ Quân San đã sớm tắm rửa thay quần áo đốt hương chờ. Bộ dạng nhu thuận đó khiến Đỗ Long thương tiếc, lúc trước chính cô bé này đưa ra lựa chọn sai lầm, nếu không làm sao bộ dạng lại biến ra thế này?
Đỗ Long nhớ rất rõ lúc đầu khi hai người vui vẻ với nhau, lòng ôm cảm giác tội lỗi. Đỗ Long hết sức thương xót cô, không nói lời nào liền ôm cô trên giường, là cách trực tiếp nhất để an ủi làm dịu vết thương trong lòng cô.
Khi Kỷ Quan San đã nằm trong ngực Đỗ Long mà thỏa mãn, nhẹ giọng hỏi:
- Anh Long, anh bắt được nữ sát thủ kia chưa?
Đỗ Long đáp:
- Bắt được rồi, cô ta sẽ không bao giờ đến tìm em làm phiền nữa rồi.
Kỷ Quân San ồ một tiếng nhẹ nhàng, giải thích nói:
- Ngày đó cô ta gọi điện cho em, nói anh nhờ cô ta đưa đồ cho em, em liền đi, cũng không nghĩ tới...
Kỷ Quân San sợ hãi run rẩy lên, Đỗ Long an ủi:
- Không sao không sao, lần sau anh sẽ bắt cô ta tới cho em đánh đòn được không?
Kỷ Quân San chỉ biết là Đỗ Long đang an ủi mình, lại không biết việc này có nhiều khả năng thực hiện.
- Lần sau không để bị lừa nữa, nếu anh thật sự gọi người mang đồ vật này nọ cho em, anh nên báo trước cho em chứ?
Đỗ Long làm động tác đề phòng Kỷ Quân San, Kỷ Quân San ô một tiếng, bàn tay nhỏ bé lại sờ phía dưới rốn Đỗ Long...
Đỗ Long nhiều việc bận rộn, lúc hắn trở lại thành phố Thụy Bảo, mở cửa chạy nhanh vào tòa nhà Thành ủy. Cảnh sát canh cửa có vũ khí không nhận ra Chu Dịch Thăng, năm ngoái y quyên góp hơn mười triệu tệ sửa chữa trường tiểu học bên ngoài không có nhiều người biết, cho dù có biết cũng đã quá lâu rồi, đều đã sớm quên.
- Là Bí thư Đường mời tôi đến nhà cô ấy ăn cơm đấy, nhờ anh gọi điện thoại cho Bí thư Đường hỏi một chút, có lẽ cô ấy quên.
Đỗ Long đĩnh đạc nói với cảnh sát có vũ trang.
Cảnh sát có vũ trang rất kinh ngạc liền gọi điện thoại gấp cho Đường Lệ Phượng, Đường Lệ Phượng nghe nói Đỗ Long bị cảnh sát có vũ trang ngăn ở cửa, lập tức biết được hắn đang cố ý, Đường Lệ Phượng chỉ trả lời:
- Đúng, anh ta là khách của tôi, mời anh ta vào đi.
Lúc Đỗ Long mang hoa đến gõ cửa nhà Đường Lệ Phượng, Đường Lệ Phượng không để ý đến hắn, Đỗ Long gõ cửa một lát thì tự mở cửa đi vào.
- Tiểu Phượng Nhi hoa này tặng em.
Đỗ Long mỉm cười đưa bó hoa hồng đến trước mặt Đường Lệ Phượng.
Đường Lệ Phượng hừ một tiếng, nói:
- Anh không phải có thể đi lại tự do sao? Sao lại bị cảnh sát có vũ trang ngăn cản? Anh cố ý đúng không?
Đỗ Long cười nói:
- Đúng vậy, là anh cố ý đấy, anh không phải vì tương lai của hai chúng ta sao? Anh không thể mới xuất hiện mà đã cưới em ngay được? Dù sao cũng phải cho người ta thời gian thích ứng, Bí thư Thành ủy xinh đẹp như vậy, cả nước có một không có hai, làm sao có thể dễ dàng mà để anh theo đuổi?
Đường Lệ Phượng tức giận gầm gừ, tên khốn kiếp này, tự tin quá đi, ai đồng ý lấy hắn chứ? Lần trước chẳng qua là nhất thời hồ đồ mà thôi… Tên khốn này sẽ không lấy lần đó bắt bẻ mình chứ?
Đỗ Long đúng là không phụ kỳ vọng của Đường Lệ Phượng, kinh ngạc nói:
- Lần trước không phải em cầu hôn anh sao? Em sẽ không đổi ý chứ?
Đường Lệ Phượng trừng mắt, tức giận nói:
- Anh lại muốn cãi nhau phải không? Việc lần trước anh còn dám nhắc lại em đuổi anh ra ngoài luôn đấy!
Đỗ Long Cười nói:
- Được rồi, anh không nhắc lại nữa, trong lòng hiểu được là được…
Đường Lệ Phượng cầm lên một cái gối ném về phía hắn, Đỗ Long đỡ được gối, sau đó ôm Đường Lệ Phượng đang tức giận vào trong lòng. Đường Lệ Phượng bị hắn làm cho không cử động được, vùng vẫy chút rồi để yên.
Đỗ Long nói đùa:
- Đùa với em chẳng vui chút nào cả, em đúng là nghiêm túc quá, không biết đùa gì cả, anh phải dạy em biết hưởng thụ cuộc sống một chút mới được…
Đường Lệ Phượng cảm giác được tay Đỗ Long sờ lên người mình, cả người cô cảm thấy mềm nhũn, Đường Lệ Phương giọng run run nói:
- Không cần… Đồ ăn nguội hết rồi…
Đỗ Long cười ha hả, nói:
- Vậy ăn cơm trước đi, để xem hôm nay em nấu đồ ăn có ngon như em không…
Leng keng... Leng keng...
Tiếng chuông trong trẻo vang lên, lắc chuông treo trên chân không ngừng vang lên, đồng thời lay động cùng lắc chân là đôi chân ngọc ngà là đôi bàn chân thon nhỏ trắng hồng của Đường Lệ Phượng
Đường Lệ Phượng hai chân hướng lên trời, bị hai tay Đỗ Long nắm lấy, vừa vuốt ve vừa cử động, chuông leng keng không ngừng vang lên. Nghe âm thanh này, Đường Lệ Phượng hiểu được dụng ý thực sự vì sao Đỗ Long mua cho cô trang sức này , tên đại bại hoại này...
Đỗ Long vuốt ve chân Đường Lệ Phượng, đôi chân xinh đẹp cử động trước mặt hắn, đồng thời bảo bối của hắn không ngừng ra vào giữa hai đùi của Đường Lệ Phượng. Mông Đường Lệ Phượng đầy đặn trắng như tuyết, vì hai chân bị tách ra đè ở trước ngực nên hai bờ mông nhếch lên tách ra, giống hai nửa mảnh trăng tròn, hình dạng cực đẹp. Đỗ Long hận không thể sinh ra bảy tám cánh tay mà vuốt ve cưỡng hiếp trên người cô, tất cả các bộ phận đều rất mê hoặc.
Đường Lệ Phượng thân thể vẫn như cũ rất hưng phấn, nhưng thể lực của cô không chống đỡ nổi, chỉ có thể mặc cho Đỗ Long muốn làm gì thì làm. Chỉ thấy mình giống như con rối phải làm theo các bộ dạng mà hắn muốn, Đường Lệ Phượng ở cảm thấy thẹn ở trong lòng nhưng lại cảm thấy hưng phấn.
Cuối cùng vẫn là tư thế Đỗ Long thích nhất, còn Đường Lệ Phượng cảm thấy thẹn nhất... Đường Lệ Phượng quỳ trên giường, nửa người trên nằm úp sấp ở trên đầu gối của mình, Đỗ Long ôm cô từ phía sau, hung hăng va đập vào thân thể của cô...
Đường Lệ Phượng xấu hổ nhắm hai mắt lại, cô từ trước giờ không nghĩ mình lại như vậy. Đỗ Long thì ngược lại, hắn hưng phấn dị thường, bởi vì người ở trước mắt hắn đường đường là Bí Thư Thành ủy thành phố Thụy Bảo! Mỗi ngày không biết bao nhiêu vạn người ngưỡng mộ cô ấy, nhưng chỉ có Đỗ Long có thể làm được, đây chính là thành tựu lớn nhất của hắn!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.