Chương trước
Chương sau
Đỗ Long tìm cách xin cho Âu Dương Đình và Phó Hồng Tuyết nghỉ một ngày, nếu một ngày không đủ thì ngày mai tính sau.
Đêm đó Đỗ Long lại đến hầm tuyệt diệu kia, Âu Dương Đình vẫn bị khóa quỳ ở trong lồng, Lâm Nhã Hân nói đó là làm cho cô ta học được cách tôn kính chủ nhân. Nhìn cô tuyết đã phủ trắng lưng và cái mông loang lổ sáp đỏ cùng vết roi, cô hôm nay nhất định không được tốt.
Đỗ Long vuốt ve trên người Âu Dương Đình, Âu Dương Đình không kìm nổi khóc ròng nói:
- Đỗ Long, giết tôi đi, tôi không muốn sống, không chịu được tra tấn như vậy.
Đỗ Long nói:
- Tra tấn như vậy không chịu nổi? Không biết so với rừng trúc như thế nào?
Nghe hai chữ rừng trúc, cả người Âu Dương Đình run lên, đó là nơi để trừng phạt những người phạm sai lầm, lúc đi vào cho dù là còn sống khỏe mạnh đi ra cũng tàn tật, đó là cơn ác mộng trong lòng những người được Đoàn Kết Xã đào tạo.
Đỗ Long nói:
- Tiểu Đình, tôi nghe Tiểu Tuyết nói cô là người Chiết Giang, phải không?
Âu Dương Đình vẫn nức nở nói:
- Tôi đâu có biết, lúc tôi có trí nhớ thì tôi đã ở trên đảo rồi.
Đỗ Long nói:
- Vậy sao? Cô thật sự không nhớ sao?
Đỗ Long nói xong, để điện thoại di động ở trước mặt Âu Dương Đình, trên màn hình điện thoại di động là ảnh chụp một đôi nam nữ, sau khi nhìn thấy bức ảnh Âu Dương Đình sửng sốt, vì người con gái trong bức ảnh đó thoạt nhìn rất quen. Cẩn thận suy nghĩ lại, Âu Dương Đình lập tức biết tại sao, vì người con gái kia rất giống mình, chẳng qua bức ảnh chụp đã ố vàng, ít nhất cũng đã có hơn mười mấy, hai mươi năm.
Đỗ Long nói:
- Đây là ảnh chụp một đôi vợ chồng ở Triết Giang hai mươi năm về trước, sau này họ kết hôn và sinh được một cô con gái, đáng tiếc cô gái mới được ba tuổi đã bị một người què bắt cóc, đây là thông báo tìm người mà họ phát... Họ còn kiểm tra DNA, đăng ký trong hệ thống tìm con ở bộ Công an thành...
Âu Dương Đình dường như biết được Đỗ Long muốn nói gì, tim của cô nhảy dựng lên, nhưng mặt thì cố tình lạnh nhạt nói:
- Điều này có liên quan gì tới tôi?
Đỗ Long nói:
- Cô chẳng lẽ không muốn biết mình có phải cô gái bị bắt cóc đó không sao? Chỉ cần một sợi tóc của cô, mấy ngày sau sẽ biết ngay kết quả.
Cơ thể Âu Dương Đình kích động khẽ run lên, không ai muốn làm trẻ mồ côi, đó là điều tự nhiên của một con người. Âu Dương Đình được đào tạo trở nên lạnh lùng, không có nghĩa là cô không có nhân tính, cho nên khi cô nghe nói có thể tìm thấy cha mẹ của mình, khát vọng khó kìm nén trong lòng Âu Dương Đình mong muốn có được câu trả lời ngay lập tức.
Đỗ Long nắm rõ tâm trạng Âu Dương Đình như lòng bàn tay, hắn nói:
- Có muốn hay không, bây giờ tôi chụp cho cô một bức ảnh, sau đó lấy thêm một sợi tóc gửi đi cho họ?
Âu Dương Đình cuối cùng bùng phát, cô giận dữ hét:
- Anh đúng là ma quỷ!
Đỗ Long lạnh nhạt nói:
- Đối với kẻ thù thì phải tỏ ra đáng sợ như ma quỷ vậy, đối với người của mình thì lại nhân từ giống thượng đế. Cô suy nghĩ thật kỹ một chút, sáng mai tôi sẽ đem ảnh chụp gửi đi.
- Không cần... Cầu xin anh, không cần...
Âu Dương Đình nghĩ đến bộ dạng của mình để cha mẹ nhìn thấy thì thật thảm hại, lá chắn trái tim cuối cùng vô tình bị phá hủy.
Đỗ Long ác nghiệt nói:
- Cô cầu xin tôi sao? Cô dùng thân phận gì cầu xin tôi? Nghĩ lại xem Đoàn Kết Xã nói với cô thế nào? Lại đối đãi với các cô như thế nào? Cô còn một mực vì bọn họ mà bán mạng hay sao?
Mỗi người đều có một nhược điểm, Đỗ Long có khả năng cảm ứng tâm linh rất giỏi phát hiện nhược điểm của người khác. Bị đánh trúng điểm yếu, Âu Dương Đình trong lòng vô cùng hỗn loạn, không có cách nào khác, chỉ có thể lựa chọn đầu hàng.
Âu Dương Đình quay mặt nhìn một bên, cô ngẹn ngào nói:
- Anh không phải muốn làm chủ nhân của tôi sao? Vậy anh làm đi, xin anh, đừng làm chuyện tàn nhẫn như vậy.
Đỗ Long kéo mặt cô về phía trước, nói:
- Không phải tôi muốn, mà là cô đang ở đây van xin tôi, nhìn tôi đi, tốt nhất là nói lại, và phải thề, chỉ cần cô dám đổi ý, cha mẹ cô sẽ gặp họa bất ngờ và vân vân.
- Anh đúng là ma quỷ!
Âu Dương Đình oán giận trừng mắt nhìn Đỗ Long, Đỗ Long ánh mắt trầm tĩnh nhìn đối diện cô, Âu Dương Đình nhanh chóng cúi mặt xuống, cô bất đắc dĩ nói:
- Cầu xin anh, để cho tôi làm người hầu gái của anh đi... Tôi sẽ trung thành và tận tâm với anh, nếu không... bố mẹ tôi... chết không được tử tế...
Nói xong, Âu Dương Đình khóc nức nở, Đỗ Long cuối cùng cũng đập nát vỏ bọc trên người cô, đụng chạm đến điểm yếu của cô, đây mới thực sự là Âu Dương Đình, một cô gái nhát gan nhu nhược.
Đỗ Long mở khóa, đưa Âu Dương Đình ra ôm trong lòng, xoa bàn tay tê cóng của cô,nhỏ giọng an ủi:
- Tốt lắm, không sao, chỉ cần cô ngoan ngoãn nghe lời, sau này cũng sẽ không phải khổ như vậy...
Âu Dương Đình nép vào ngực hắn khóc nức nở, giống như mọi đau khổ ủy khuất trong nhiều năm nay đều đã được giải tỏa.
Phó Hồng Tuyết ôm Âu Dương Đình từ phía sau lưng, an ủi:
- Tốt lắm chị Đình, chủ nhân sẽ thương chúng ta nhất, sau này chúng ta không cần phải lo lắng sợ sệt rồi, chủ nhân, tôi nói đúng không?
Đỗ Long nói:
- Đúng, cô nói rất đúng, chỉ cần các cô ngoan ngoãn nghe lời, các cô sẽ giống Công chúa sống trong sung sướng. Tuy nhiên cô nói sai một chút rồi, Tiểu Tuyết bây giờ cô mới chính là chị, ai bảo Tiểu Đình nhận chủ muộn so với cô?
Phó Hồng Tuyết vui mừng nói:
- Vậy sao? Vậy thì tốt quá, chị Đình... Không, em gái xinh đẹp, sau này em cần phải nghe lời, bằng không... Ha ha,còn nhớ ngày xưa em giáo huấn chị thế nào không?
Âu Dương Đình càng thương tâm, Phó Hồng Tuyết ra sức nhéo một cái trên cái mông phủ sáp đỏ và vết roi của cô, dạy dỗ:
- Không được khóc!
Âu Dương Đình ủy khuất dừng khóc, một lát sau mới nghẹn ngào hỏi:
- Sư... Chủ nhân... Tôi rốt cuộc họ gì?
Đỗ Long cười ha hả, nói:
- Cái này sao... Tôi chính là đang nghĩ biện pháp giúp cô điều tra... Vừa rồi ảnh chụp là tôi gọi người photoshop đấy, cô sẽ không vì thế mà đổi ý chứ?
Âu Dương Đình chết đứng, Đỗ Long âm thầm đề phòng, nhưng cơ thể Âu Dương Đình chầm chậm trượt xuống nền nhà, cô thở dài, nói:
- Tôi đã thề quá độc, mặc kệ có phải anh lừa tôi hay không, tôi cũng không thể đổi ý, tôi thà xuống Địa ngục, cũng không không thể hại cha mẹ mình. Chỉ hi vọng chủ nhân rộng lượng, tốn công suy nghĩ giúp tôi có thể tìm được người thân của mình.
- Chủ nhân... Tôi cũng muốn biết cha mẹ tôi là ai...
Phó Hồng Tuyết cũng mong muốn nói.
Đỗ Long nói:
- Được, tôi sẽ tìm mọi cách giúp các cô tìm cha mẹ mình, các cô chỉ cần ngoan ngoãn... Giúp tôi thủ tiêu Đoàn Kết Xã!
- Vâng...
Âu Dương Đình nhẹ nhàng nói:
- Chủ nhân, anh muốn chúng tôi làm như thế nào?
Đỗ Long nói:
- Sáng mai hai cô liền trở về đi làm, phát ra tin tức nói tôi rất cảnh giác, chỉ dựa vào hai cô không thể nào bắt được tôi, tốt nhất khiến chủ nhân các cô tự mình xuất hiện, đến nhiều bắt nhiều, tôi xem Đoàn Kết Xã có đủ người để tôi đùa không!
Phó Hồng Tuyết vừa nghĩ ra gì đó, nói:
- Chủ nhân, lúc trước chúng tôi có tổng cộng sáu chị em, bây giờ có năm, không bằng... Chủ nhân thu phục tất cả các chị em, tôi có thể làm chị cả rồi...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.