Đỗ Long tìm cách xin cho Âu Dương Đình và Phó Hồng Tuyết nghỉ một ngày, nếu một ngày không đủ thì ngày mai tính sau.
Đêm đó Đỗ Long lại đến hầm tuyệt diệu kia, Âu Dương Đình vẫn bị khóa quỳ ở trong lồng, Lâm Nhã Hân nói đó là làm cho cô ta học được cách tôn kính chủ nhân. Nhìn cô tuyết đã phủ trắng lưng và cái mông loang lổ sáp đỏ cùng vết roi, cô hôm nay nhất định không được tốt.
Đỗ Long vuốt ve trên người Âu Dương Đình, Âu Dương Đình không kìm nổi khóc ròng nói:
- Đỗ Long, giết tôi đi, tôi không muốn sống, không chịu được tra tấn như vậy.
Đỗ Long nói:
- Tra tấn như vậy không chịu nổi? Không biết so với rừng trúc như thế nào?
Nghe hai chữ rừng trúc, cả người Âu Dương Đình run lên, đó là nơi để trừng phạt những người phạm sai lầm, lúc đi vào cho dù là còn sống khỏe mạnh đi ra cũng tàn tật, đó là cơn ác mộng trong lòng những người được Đoàn Kết Xã đào tạo.
Đỗ Long nói:
- Tiểu Đình, tôi nghe Tiểu Tuyết nói cô là người Chiết Giang, phải không?
Âu Dương Đình vẫn nức nở nói:
- Tôi đâu có biết, lúc tôi có trí nhớ thì tôi đã ở trên đảo rồi.
Đỗ Long nói:
- Vậy sao? Cô thật sự không nhớ sao?
Đỗ Long nói xong, để điện thoại di động ở trước mặt Âu Dương Đình, trên màn hình điện thoại di động là ảnh chụp một đôi nam nữ, sau khi nhìn thấy bức ảnh Âu Dương Đình sửng sốt, vì người con gái trong bức ảnh đó thoạt nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/canh-lo-quan-do/1531065/chuong-999.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.