Trước khi hôn mê không hiểu sao trong lòng Âu Dương Đình trở nên yên bình, có lẽ cô ta cảm thấy đây là sự trừng phạt thích đáng, đối với cô ta mọi thứ đã kết thúc rồi.
Sau khi Âu Dương Đình hôn mê, Đỗ Long nhanh chóng tìm dây thừng trói cô ta lại. Lần này có lẽ là thật, Đỗ Long không chút thương tiếc cột chặt Âu Dương Đình lại, sau đó hắn tới ôm Phó Hồng Tuyết, gỡ thứ nhét trong miệng cô ra.
Phó Hồng Tuyết vừa khóc vừa nói: - Sư huynh, em tưởng anh đã chết rồi Em muốn ngăn cản lại, nhưng em không có cách nào...
Đỗ Long nói: - Anh biết, đều tại cô ta, nhưng anh có một chuyện nghĩ mãi không ra, đang yên đang lành sao cô ta lại muốn giết anh?
Phó Hồng Tuyết hơi chần chừ, Đỗ Long lập tức nói: - Em không muốn nói anh cũng không ép, nhưng anh phải đưa cô ta đến cục Công an, với tội danh mưu sát chưa thành.
Phó Hồng Tuyết lo lắng đến phát khóc lên, cô nói: - Sư huynh, đừng... Sư tỷ... Đình Đình, chị ấy cũng là bị ép buộc, bất đắc dĩ... Sư huynh, nếu em nói thật với anh, anh có thể tha cho Đình Đình không? Em nguyện sẽ chịu mọi trách nhiệm... Sư huynh muốn làm gì với em cũng được Xin anh hãy tha cho Đình Đình đi.
Đỗ Long nói: - Em dựa vào cái gì mà nhận trách nhiệm thay cô ta? Trừ phi... Em và cô ta là đồng mưu... Rốt cuộc các người là ai? Chuyện đã đến nước này sao em vẫn không chịu nói? Vậy thì cũng đừng trách
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/canh-lo-quan-do/1531063/chuong-997.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.