Chương trước
Chương sau
Đỗ Long đột nhiên bị tập kích, trong sự kinh ngạc hắn lập tức vận công ngăn cản sức mạnh của hai cổ tay chạm trên cánh tay hắn, nội lực hung hãn không hề mạnh như tưởng tượng, gần như là chỉ cần chạm là vỡ. Đỗ Long lập tức nhấc tay kia lên nắm quyền đánh tới ông già kia.
Động tác của lão ta rất nhanh nhẹn nhanh chóng lùi về phía sau quát:
- Ngừng! Ta không có ác ý.
Đỗ Long ngừng tay vì đã nhìn rõ đối phương là ai, hắn nói:
- Là ông! Ông có ý gì?
Ông lão trước mắt chính là Cổ Phi Dật, ông nội của Cổ Nguyệt Hồ. Ông ta nói:
- Hóa ra cậu chính là Lã Thuần Dương nhất mạch, chả trách trong tay có ngọc điệp bát tiên. Sao cậu lại lừa Tiều Hồ Ly ngọc điệp là mua ở Myanmar?
Đỗ Long kinh ngạc trong lòng hắn nói:
- Cháu không biết ông đang nói gì, miếng ngọc điệp đó đúng là cháu mua ở Myanmar.
Cổ Dật Phi nhíu mày nghì ngờ nói:
- Cậu giả bộ gì chứ, nội công của cậu chính là nhất mạch Lã Động Tân trong tương truyền, chẳng nhé sư phụ cậu không nói cho cậu biết sao?
Đỗ Long lắc đầu nói:
- Cháu không có sư phụ… nói chuyện ở đây không tiện, lên nhà của cháu rồi hãy nói. Ngọc điệp của ông mang đến chưa?
Cổ Dật Phi gật đầu nói:
- Được, lên trên rồi nói.
Hai người vào nhà Đỗ Long, Cổ Dật Phi nóng ruột hỏi:
- Ngọc điệp đâu?
Đỗ Long lấy ra một miếng ngọc điệp từ trong ngăn kéo hỏi:
- Của ông đâu?
Cổ Dật Phi không nói hai lời lấy ngọc điệp ra nói:
- Đếm đến 1, 2, 3 rồi cùng ném về phía đối phương.
Đỗ Long gật đầu, Cổ Dật Phi bắt đầu đếm đến ba thì cả hai cùng vung tay ném ngọc điệp trong tay, song Đỗ Long lại mưu trí hơn. Lúc tung ngọc điệp, hắn rung tay một cái ngọc điệp bay rất chậm, rồi nhanh như tên phi lên trước tóm lấy hai miếng ngọc điệp.
Cổ Dật Phi giận dữ quát:
- Tiểu tử thối, cậu chơi gian!
Ánh mắt Đỗ Long quét qua hai miếng ngọc điệp, sau đó cười lạnh ném một miếng ngọc điệp về phía Cổ Dật Phi nói:
- Lão già chết tiệt, chơi trò bịp vơi tôi ông vẫn còn kém chút, nếu không như vậy chẳng phải bị ông lừa rồi sao?
Cổ Dật Phi cười ha hả nói:
- Ta cũng không có cách nào khác, ai mà biết được thứ trong tay cậu là thật hay giả chứ?
Đỗ Long nói:
- Dù sao tôi cũng không vội, ông không cho thì thôi.
Cổ Dật Phi ngẫm nghĩ một chút cuối cùng giãy dụa nói:
- Tiểu tử nhà cậu là Cảnh sát sẽ không lừa lão già này chứ?
Đỗ Long không hé răng bộ dạng có cho hay không thì tùy, Cổ Dật Phi chỉ đành phải nhẫn nhịn lấy ra một miếng ngọc điệp từ trong ngực, ném về phía Đỗ Long nói:
- Thứ này đã theo ta một đời đây là lần đầu tiên rời khỏi tay, nếu như tên tiểu tử nhà cậu chơi xỏ, có liều mạng ta cũng sẽ không tha cho cậu!
Đỗ Long không thèm để ý ông ta, đón lấy ngọc nhìn một cái sau đó tiện vung tay tay ném ngọc của mình cho Cổ Dật Phi.
Hai người cầm ngọc điệp không nói năng gì mà cẩn thận xem xét. Đỗ Long nhanh chóng khẳng định đây là ngọc thật mà còn giữ gìn tốt hơn cả miếng của hắn. Nhìn lướt thì có vẻ như hai miếng ngọc này có hình dạng và cấu tạo giống nhau, nhưng sau khi nhìn kỹ thì lại có thể phát hiện bức vẽ trên mặt chính của hai miếng cùng thứ tự xắp xếp chữ của mặt sau đều hoàn toàn khác.
Nhân lúc Cổ Dật Phi chỉ lo nhìn ngọc điệp, Đỗ Long rút điện thoại ra nhanh chóng chụp lấy mặt trước và mặt sau của ngọc điệp. Cổ Dật Phi nghe thấy tiếng tách tách liền ngẩng đầu lên thấy thế không khỏi nhìn hắn trừng mắt nhưng lại không nói gì mà cũng vô tư lấy điện thoại ra chụp lấy hai tấm mặt trước và sau.
- Xem ra là thật, nói đi miếng ngọc điệp này sao cậu có nó?
Cổ Dật Phi vuốt ve ngọc điệp của Đỗ Long hỏi có chút mơ hồ.
Đỗ Long đáp:
- Đều là mua được từ hàng vỉa hè bên Myanmar, ông không tin thì cũng đành chịu.
Cổ Dật Phi nói:
- Chỉ dựa vào ngọc điệp thì không thể luyện được nội công, nội công của cậu là ai dạy? Còn sống hay không?
Đỗ Long lắc đấu nói:
- Ông phải nói cho tôi trước miếng ngọc điệp này lai lịch thế nào, còn có tác dụng gì.
Cổ Dật Phi nhìn bên trái nói:
- Đây là một thứ đồ cổ bình thường, còn có thể có tác dụng gì chứ? Sư phụ cậu không nói cho cậu biết sao?
Đỗ Long cả giận:
- Nói chuyện với ông thật phí sức, giờ là ông đang cầu xin tôi, không nói thì thôi, trả lại ngọc cho tôi rồi ông có thể đi.
Cổ Dật Phi bất đắc dĩ đành nói:
- Được rồi, tôi nói với cậu thứ này… là tín vật của một môn phái võ lâm từ rất lâu về trước. Môn phái này tổng cộng có tám trường phái, ta là truyền nhân của một phái trong đó, chắc cậu là truyền nhân của một phái khác nội công mà cậu luyện chính là bằng chứng tốt nhất.
Đỗ Long nói:
- Được rồi, cho dù đây có là tín vật vậy ông muốn tìm sư phụ tôi làm gì?
Cổ Dật Phi nói:
- Cái này…tám phái đều có một công phu truyền lại riêng, ta muốn tập hơp công phu tám phái này để phát dương quảng đại bản phái.
Đỗ Long nói:
- Ông tỉnh lại đi, ai mà tin ông chứ nói thật đi.
Cổ Dật Phi thẹn quá hóa giận nói:
- Lời ta nói là thật cậu có tin không thì tùy.
Đỗ Long không tin, Cổ Dật Phi huênh hoang một trận Đỗ Long không thèm để ý hắn.
Cổ Dật Phi hết cách đành nói:
- Không tin thì thôi vậy, trả lại ngọc đây ta phải đi rồi.
Sau khi trao lại ngọc điệp Cổ Dật Phi đi thật. Đỗ Long lập tức lấy ảnh chụp được từ điện thoại vào máy tính rồi so sánh với miếng ngọc điệp trong tay mình, nhanh chóng phát hiện ra chúng khác ở chỗ nào.
Chỉ nhìn thấy trên miếng ngọc điệp của Cổ Dật Phi vị trí Lý Thiết Quải là nổi bật nhất, còn miếng của Đỗ Long thì vị trí của Tào Quốc Cữu là rõ nhất. Ở mặt sau của ngọc điệp sự biến hóa trong sắp xếp mấy chữ đó dường như là không có quy tắc gì, pháp bảo hồ lô của Lý Thiết Quải vốn nằm ở vị trí Càn chạy đến vị trí Ly, hoa sen vốn nằm ở vị trí Ly chạy đến vị trí Cấn còn trống da cá vốn ở quẻ Cấn lại chạy đến quẻ Chấn…
Sự thay đổi vị trí của bốn pháp bảo không biết là đại diện cho cái gì, Đỗ Long nghĩ đi nghĩ lại mấy lần đột nhiên có linh tính thầm nhủ:
- Chẳng nhé đây là phương vị của một bộ pháp nào đó?
Nghĩ tới nghĩ lui Đỗ Long cũng không hiểu, sau đó hắn nhớ lại lời của Cổ Dật Phi dần dần có chút ý tưởng.
- Lão già kia lúc đầu nôn nóng xem ngọc điệp, sau khi chụp ảnh xong liền chẳng còn nghĩa lý gì nữa. Xem ra là mấy bức họa này đúng là có hàm ý đăc biệt, sau cùng ông ta hỏi mình chỗ của sư phụ điều này thì không rõ là lão muốn làm gì đây, chẳng nhé muốn chấn hưng phái bát tiên sao? Không phải thật đấy chứ…
Nhất thời Đỗ Long nghĩ không ra liền tạm thời gác chuyện này lại, dù sao thì lão gìa đó cũng nóng rột hơn hắn sớm muộn gì cũng sẽ tìm đến thôi.
Qua hai ngày bọn Vu Tuấn Chí lần lượt ký hợp đồng với tổ dự án, quyết định đầu tư tổng cộng là 20 triệu bốn trăm nghìn tệ. Sau đó Lâm Nhã Hân cũng ký hợp đồng đầu tư, còn dư lại tròn sau 60,6 triệu tiền bổ sung, hạng mục với tổng đầu tư một trăm triệu tệ chính thức khởi động.
Sau đó sẽ là hội đấu thầu mấy công ty máy phục vụ lớn đều dự thầu, cuối cùng công ty máy Lenovo với tính giá cả tương đối lợi thế đã giành được đơn đặt hàng mười máy tính siêu cấp.
So với việc chiêng trống rùm beng lên đấu thầu thì tổ dự án bên kia sau khi giương trống múa chiêng liền im hơi lặng tiếng. Nghe nói là tổ dự án này tiết kiệm tiền để chuẩn bị tự mình tạo ra một máy tính cao cấp, nhưng Vương Hồng Lực tính tiền cho bọn họ thì cho dù có dùng phần cứng rẻ tiền nhất lại muốn làm tốt dự án này thì một triệu cũng vẫn thiếu.
Đây không phải là một phần mềm an toàn, cũng chẳng phải là một trang web đính phiếu mà đây là một bình đài siêu cấp cần sự dụng cùng với Cảnh sát toàn quốc và các bộ ngành tương quan. Chỉ cần xảy ra chút sai sót nhỏ cũng sẽ gây ra hậu quả nghiêm trọng
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.