Cổ Nguyệt Hồ quan sát Đỗ Long trên dưới một chút, nói:
- Có muốn tôi gọi giúp xe cứu thương không? Anh sẽ không lăn ra bất tỉnh bất cứ lúc nào đấy chứ? Tôi sẽ không hô hấp nhân tạo cho anh đâu.
Đỗ Long nói:
- Cô nhìn thấy hết rồi à? Thật không hiểu mấy người đó ra làm sao cả.
Cổ Nguyệt Hồ nói:
- Tôi chỉ nhìn một chút thôi, Trần Mông Đông bọn họ sao lại hùng hùng hổ hổ đến tìm anh?
Đỗ Long cười khổ nói:
- Người trung niên kia tên là Trần Mông Đông à? Tôi căn bản cũng không biết bọn họ chạy đến đây làm cái gì, còn truy hỏi tôi xem công phu của tôi là do ai dạy nữa, thật là chẳng ra sao cả. Công phu tôi học với ai, ai cần bọn họ quan tâm chứ?
Cổ Nguyệt Hồ kinh ngạc nhìn Đỗ Long:
- Bọn họ đến tìm anh là vì cái này hả? Sư phụ của anh không phải họ Mã à?
Đỗ Long hơi nheo mắt nhìn Cổ Nguyệt Hồ nói:
- Cô biết những gì vậy? Mau nói cho tôi biết đi.
Cổ Nguyệt Hồ nói:
- Nếu nói ra thì cũng dài lắm, sư phụ anh có phải họ Mã không?
Đỗ Long nói:
- Không nói thì thôi vậy.
Cổ Nguyệt Hồ nói:
- Được rồi, tôi sẽ nói cho anh mọi thứ tôi biết.
Cổ Nguyệt Hồ đi vào phòng Đỗ Long, hắn đóng rầm cửa lại. Tiếng còi báo động cũng xa dần, căn bản cũng không phải là đến đây mà chỉ là do trùng hợp thôi.
Cổ Nguyệt Hồ ngồi xếp bằng trên giường Đỗ Long, bàn tay vuốt vuốt khối Ngọc Điệp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/canh-lo-quan-do/1531049/chuong-983.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.