Đỗ Long nói mấy câu thuận miệng khiến bọn người Trịnh Mẫn Kiệt đang nhìn Đỗ Long cười trở nên nghiêm túc, vì Đỗ Long đều nói đúng, thậm chí so với những điều họ biết còn rất cụ thể.
Đỗ Long tiếp tục nói: - Hình thái của bốn con rồng này cổ xưa, uy nghiêm mà không hung ác, không giống với rồng cận đại, càng ngày càng tinh tế, khoa trương, thậm chí hung ác, chế hình này cho thấy, đây là đồ của triều Hán, mặc dù không thể nói là vô giá nhưng cũng rất hiếm có, anh Trịnh hay là đi thu lại đi.
Trịnh Mẫn Kiệt đeo miếng ngọc bội lên cổ, gã khen: - Đỗ Long, thật là chỉ có cậu, cậu nói còn tỉ mỉ hơn so với ông nội của tôi, thị lực của cậu tốt như vậy, thảo nào có thể đi lượm đồ để kiếm tiền tiêu vặt rồi.
Đỗ Long cười mà không nói câu nào, qua sự việc này, mọi người sẽ nhìn hắn với con mắt khác xưa, vì nhặt đồ rơi vãi là thú vui hạng cao, rất cần kiến thức chuyên nghành. Đám Hoa Hoa công tử bọn họ trong nhà có nhiều tiền đi nữa cũng chơi không nổi, về mặt văn hóa, bọn họ thấp hơn hẳn Đỗ Long một mảng lớn, cũng không có ai xem Đỗ Long là một sinh viên tốt nghiệp trường đại học bình thường nữa.
Hàn Văn Thanh thấy tình thế không ổn, hắn đề nghị: - Đỗ Long, cậu định đầu tư cổ phiếu hay sao? Chúng tôi cũng định thử đầu tư cổ phiếu xem thế nào, cơ bản đều chạy Mercesdes-Benz vào, đạp Vĩnh Cửu ra.(Vĩnh Cửu tên một hãng xe đạp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/canh-lo-quan-do/1531030/chuong-964.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.