Đỗ Long đi đến bộ chỉ huy cứu tế kháng chấn động, gặp được Chủ tịch thị trấn Hùng Hán Kiều. Giải thích xong lí do đến, Hùng Hán Kiều rất vui mừng nói:
- Các anh đến rất kịp thời, chúng tôi đang lo hệ thống truyền tin nhất thời không cách nào hồi phục được. Không có cách nào để thông tin tình hình lên cấp trên.
Đỗ Long nói:
- Tình hình thị trấn thế nào rồi? Có số liệu thống kê sơ bộ chưa? Chúng tôi có mang đến chiếc điện thoại vệ tinh, chỉ cần xác định đúng vệ tinh là có thể gọi điện thoại đi được rồi.
Hùng Hán Kiều chán nản nói:
- Tình hình rất tồi tệ, theo thống kê số người chịu tai họa ước đạt trên năm mươi nghìn người, trên hai nghìn ngôi nhà bị sụp đổ, ngay cả đồng chí Ngô Nghiệp Xương cũng bị thương trong cơn địa chấn, đến giờ vẫn chưa thấy tỉnh, vấn đề cấp bách trước mắt là cung cấp đủ nguyên vật liệu để dựng trại tạm trú cho người dân bị tai nạn. Còn cả phương diện cứu trợ và nguyên liệu về y dược, thực phẩm.
Đỗ Long gật đầu nói:
- Tôi lập tức đi nhận điện thoại từ vệ tinh, đến lúc đó có thể thông báo cho lãnh đạo cấp trên rồi.
Đỗ Long rất nhanh bỏ điện thoại vệ tinh ra bắt tín hiệu, ngửa cái chảo lên, bắt đúng tín hiệu vệ tinh trên trời, sau đó mang di động ra gọi.
Điện thoại có tín hiệu, giọng nói lo lắng của Mã Quang Minh truyền đến. Gã hỏi:
- Đỗ Long à? Các cậu đã đến thị trấn Tuyên Cương rồi đúng không?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/canh-lo-quan-do/1531002/chuong-936.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.