Chương trước
Chương sau
Khách của Cát Quân thực sự là hai người phụ nữ, hai người phụ nữ đẹp có vẻ bề ngoài khá giống nhau, có điều hai người không phải là chị em mà là mẹ con. Mẹ tên là Cơ Dã Diệu Tử, con gái là Điền Trung Phương Tử. Họ đến để thương lượng với Cát Quân về việc kinh doanh thuốc phiện cuối năm.
Phụ nữ dám đến Tam Giác Vàng buôn lậu thuốc phiện không nhiều, tuy nhiên Cơ Dã Diệu Tử lại có giao tình với trùm buôn bán ma túy ở Tam Giác Vàng. Cát Quân nhớ rõ năm đó khi gã còn là một tên thuộc hạ, đại ca của gãđã giới thiệu với gã người phụ nữ này. Lúc đó người phụ nữ này thay chồng đến Tam Giác Vàng mua thuốc phiện. Khi đó bên cạnh cũng có một cô gái nhỏ, có điều năm đó cô gái đó còn chưa trưởng thành, chưa có vẻ ngoài rung động lòng người thế này.
Đây là hai mẹ con khiến người ta thèm rỏ rãi.Nếu không e dè thế lực mạnh sau lưng hai người, Cát Quân sớm đã ăn tươi nuốt sống họ rồi. Thế lực có thể làm cho trùm buôn ma túy Tam Giác Vàng phải e dè ngay trên địa bàn của mình thật sự không nhiều. Cơ Dã Diệu Tử nhiều năm tự do đến Tam Giác Vàng. Dù trùm buôn thuốc phiện ở Tam Giác Vàng thay đổi thế nào, cô đều có thể đạt được mục đích của mình và bình yên trở về. Là bởi vì cô là vợ của Điền Trung Thụ Hùng- đại ca của nhóm Sơn Khẩu, nhóm xã hội đen Nhật Bản lớn nhất trên Thế Giới!
Thế lực nhóm Sơn Khẩu rất mạnh, hơn nữa còn không từ thủ đoạn để nổi danh. Không ai dám trêu chọc bọn họ, Cát Quân cũng không dám. Vì thế gã chỉ có thể âm thầm chảy nước miếng mà nhìn người đẹp. Ở trước mặt hai mỹ nữ giọng gã rất ôn nhu, nhưng khi thể hiện lập trường thì gã lại khá mạnh mẽ cứng rắn. Trước tiên là vì gã không thể để thuộc hạ nói gã là người yếu đuối, thứ hai là thời gian đàm phán càng dài thì thời gian gã gặp hai mỹ nữ càng lâu. Đây chính là bí quyết mà gã lĩnh ngộ được trong quá trình năm đó đại ca tiếp đãi Cơ Dã Diệu Tử.
Cơ Dã Diệu Tử sao lại không biết cách nghĩ của mấy tên trùm buôn ma túy này, tuy nhiên cô rất kiên nhẫn. Chỉ cần cuối cùng có thể thu được lợi ích lớn nhất thì có thể hy sinh chút nhan sắc. Còn về việc lãng phí thời gian ư? Cứ coi như là đến Tam Giác Vàng du lịch vậy.
Khi mọi người đang dùng những lời vô vị để kéo dài thời gian thì cửa chính khép hờ đột nhiên bị đẩy mạnh ra, phát ra một tiếng bịch. Cát Quân không kiên nhẫn quay đầu ra nói:
- Có chuyện gì thế? Không phải tao đã nói là không được quấy rầy sao?
Vừa mới dứt lời, trong lòng Cát Quân đột nhiên chấn động, gã vội vàng nói:
- Có phải là tóm được Mèo rừng rồi không?
Nghe thấy tên Mèo rừng, Cơ Dã Diệu Tử và Điền Trung Phương Tử đều chấn động, cùng nhau nhìn ra phía cửa.
Ngoài cửa là một màu tối đen, không có ai trả lời Cát Quân...hai tên canh ở cửa cũng không thấy đâu cả. Cát Quân cảm thấy lạnh cả người, bản thân đã làm đại ca nhiều năm như vậy, nhưng tình huống này là lần đầu gã gặp phải. Người bên ngoài không thể rời khỏi vị trí được, cách giải thích duy nhất chính là bọn chúng bị giết rồi.
Hai tên thuộc hạ đắc lực bên người gã cũng cảm thấy có gì đó kỳ lạ. Bọn chúng rút súng đi ra xem ngoài đó có chuyện gì, Cát Quân quát lớn:
- Đứng lại. Mèo rừng, có bản lĩnh thì mày mau hiện thân đi, trốn tránh như thế cũng gọi là anh hùng sao?
Giọng Hạ Hồng Quân thản nhiên truyền đến, nói:
- Tao vốn không phải là anh hùng, tao chỉ là một binh lính bình thường mà thôi. Điền Trung phu nhân, Điền Trung tiểu thư, hai người ngồi cho cẩn thận. Nếu hai người chỉ cần động ngón tay một chút thôi, tôi cam đoan phi đao sẽ lập tức bay qua cổ hai người.
Thần sắc Cơ Dã Diệu Tử thay đổi nhẹ. Cô ở Tam Giác Vàng nhiều năm như vậy, cũng từng rơi vào tay Mèo rừng một lần. Nếu không phải năm đó Hạ Hồng Quân thấy cô là phụ nữ mà đánh giá thấp cô, thì cô sớm đã trở thành tù binh của Hạ Hồng Quân rồi.
Cơ Dã Diệu Tử đột nhiên cười khanh khách, cônói:
- Thật đúng là Mèo rừng, nghe nói anh đã về hưu, sao lại ra ngoài hoạt động thế này. Anhkhông sợ nhất thời nhỡ tay sẽ hủy hoại một đời anh minh của anh sao?
Hạ Hồng Quân lạnh nhạt nói:
-Về hưu rồi tiền lương thấp quá, nên ra ngoài kiếm chút ít, thật không ngờ lại gặp được Điền Trung phu nhân ở đây. Điền Trung phu nhân phong thái vẫn như trước, còn Điền Trung tiểu thư thì ngày càng xinh đẹp, thật là đáng mừng. Tuy nhiên tốt nhất các cô hãy mau bỏ dao găm và súng mà các cô giấu ra. Nếu không tôi không dám đảm bảo một giây sau sẽ có một con dao găm không cẩn thận sẽ cắt nát khuôn mặt xinh đẹp của các cô đâu...
Cơ Dã Diệu Tử cười nói:
- Mèo rừng vẫn là Mèo rừng...Vẫn cẩn thận như vậy. Tuy nhiên trước mặt nhiều đàn ông trong này như vậy...Anh lại yêu cầu hai mẹ con tôi lấy đồ vật này nọ trong váy ra...Điều này chẳng phải là có chút không lịch sự sao? Nếu không thì đợi lát nữa tìm một phòng không có người, Mèo rừng anh tự lục soát người hai mẹ con tôi như thế được không?
Người phụ này thực sự rất tỉnh, ở vào tình huống như vậy mà vẫn không quên khiêu khích kẻ thù. Tất nhiên mục đính thực sự của cô ta là có thể thoát khỏi tình trạng hiện tại, tranh thủ cục diện có lợi cho mình. Tuy nhiên việc này đã khiến Đỗ Long cảm thấy có chút kỳ lạ .
- Ra đi.
Hạ Hồng Quân thấp giọng nói với Đỗ Long:
- Đối phó với phụ nữ hẳn là sở trường của anh.
Đỗ Long xuất hiện ởcửa lớn, mỉm cười nói:
- Điền Trung phu nhân quả là có tình hài hước. Mèo rừng là đàn ông, việc mà anh ấy không làm được tôi rất mong muốn làm thay. Phu nhân tự mình lấy vũ khí ra hay để tôi làm giúp phu nhân? Cát Quân và hai tên kia cũng thế, chỉ cần nhúc nhích một chút thôi. Mèo rừng đangở bên cạnh coi chừng các người đó.
Năm người trong phòng ngơ ngác nhìn nhau. Thấy Đỗ Long nghêng ngang đi tới, năm người cũng không dám làm loạn.
Trước tiên Đỗ Long đi đến bên cạnh Điền Trung Phương Tử, hắn cười híp mắt cúi người nói:
- Điền Trung Phương tiểu thư, cô cùng tên với một nữ gián điệp rất nổi tiếng đấy.Không biết cô có lợi hại như cô ta không?
Điền Trung Phương Tử không nói gì, ả không chút sợ hãi ngửa mặt mở to hai mắt sáng long lanh nhìn Đỗ Long, đột nhiên cười ngọt:
- Tôi biết, Đảo Phương Tử là anh hùng tôi rất ngưỡng mộ, tôi sao có thể so sánh với cô ấy. Đại ca, anh thật sự muốn kiểm tra dưới váy tôi có cất vũ khí không hay sao?
Trên gương mặt thanh thuần đáng yêu của Điền Trung Phương Tử đột nhiên hiện ra nét ngượng ngùng, điều đó nhất thời làm người ta long ngóng. Sắc mặt Đỗ Long trở lên ngưng đọng. Điền Trung Phương Tử vẫn đoan chính nhấc tay đặt lên đùi, giống như muốn ôm cổ Đỗ Long rồi hôn vậy. Nhưng hai ngón tay ả lại hiện ra tia sắc lạnh, một con dao nhỏ dài sượt qua cổ Đỗ Long.
Khi Đường Trung Phương Tử định dứt điểm thì cổ tay ả đột nhiên rơi vào tay Đỗ Long. Lực mạnh ở cổ tay truyền đến, Điền Trung Phương Tử thét lên kinh hãi. Năm ngón tay bất đắc dĩ mở ra, một con dao nhỏ trong suốt rơi vào lòng bàn tay Đỗ Long.
Đỗ Long cũng không quay đầu lại vung tay lên, con dao nhỏ kia pặc một tiếng đính trên cổ Cát Quân. Đỗ Long lạnh giọng nói:
- Đây là lần cảnh cáo cuối cùng, ai còn dám lộn xộn, tao sẽ không chút do dự làm thịt kẻ đó! Chỉ dựa vào một mình tao cũng có thể ăn đứt năm người. Huống chi Mèo rừng và chiến hữu của anh ta còn ở bên cạnhcoi chừng các người.
Cơ Dã Diệu Tử nói:
- Chàng trai trẻ, Phương Tử không hiểu chuyện, mong cậu tha thứ. Phương Tử, còn không mau xin lỗi đại ca đi!
Đỗ Long nói:
-Không cần xin lỗi, tôi muốn tự mình đòi lấy hồi báo. Bé cưng à, đại ca xin lỗi nhé...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.