Trong phòng khách của lầu trúc, Hạ Hồng Quân bị trói và xiềng xích khóa chặt bị đẩy đến trước mặt Cát Quân trước tiên. Hơn mười khẩu súng chỉ vào Hạ Hồng Quân, sợ anh ta bùng lên làm khó dễ. Uy danh của mèo rừng quả thực không phải dùng để trưng cho đẹp.
Cát Quân ngồi cách vài mét nhìn chằm chằm Hạ Hồng Quân mặt. Hạ Hồng Quân môi mím chặt, đôi mày kiếm rủ xuống, mắt hổ ngậm uy, anh ta trừng trừng nhìn Cát Quân không chút nào nao núng. Tuy rằng hai tay bị dây thừng trói chéo ở sau lưng, nhưng Hạ Hồng Quân vẫn ngẩng đầu ưỡn ngực. Thần thái uy vũ khiến Cát Quân dường như nhìn thấy tình cảnh mấy năm trước...
Cát Quân nhìn một hồi mới hài lòng nói:
- Đúng là mày, mấy năm rồi... Mèo rừng, thời gian trôi qua nhanh quá nhỉ. Mày đến chòm râu đều dài như thế rồi. Tuy nhiên hình dạng của mày vẫn không thay đổi. Tao nghe nói mày đã xuất ngũ, không ngờ... Mày rõ ràng vẫn rơi vào trong tay tao. Như thế này chẳng lẽ chính là câu lưới trời tuy thưa nhưng khó lọt mà người Trung Quốc chúng mày thường nói?
Tay của Hạ Hồng Quân đã nắm được dao nhỏ, đang thong thả cắt dây thừng. Tuy nhiên cho dù cắt được dây thừng thì vẫn còn xiềng xích khóa trái hai tay hai chân. Sau lưng lại có người nhìn chằm chằm. Hạ Hồng Quân cũng không cảm giác mình có bao nhiêu cơ hội, có lẽ... chỉ có thể chờ Đỗ Long rồi.
Nghe được lời cảm thán của Cát Quân..., Hạ Hồng Quân nghiêm nghị nói:
- Năm đó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/canh-lo-quan-do/1530883/chuong-817.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.