Chương trước
Chương sau
Hạ Hồng Quân toàn thân có chút căng thẳng. Anh ta bỗng nhiên ngồi dậy, thấp giọng nói:
- Anh tại sao không nói sớm? Anh làm thế nào phát hiện được?
Đỗ Long nói:
- Lỗ tai tôi khá thính đấy. Vừa rồi khi anh ngồi trong nhà vệ sinh, tôi nghe được có không ít tiếng bước chân bao vây quanh lầu nhỏ này.
Hạ Hồng Quân lập tức đứng dậy, đứng bên cửa sổ ngó nghiêng bên ngoài một cái, sau đó quay lai bên giường nhanh chóng thu dọn hành trang, anh ta thấp giọng nói:
- Bên ngoài rất không bình thường. Xung quanh quá yên tĩnh. Anh mau mặc quần áo vào, chúng ta phải nghĩ cách rời khỏi nơi này.
Đỗ Long nói:
- Chúng ta không thể đi được nữa, bên ngoài chí ít có hơn mười người mai phục. Trong tay chúng ta chỉ có dao găm, đến súng cũng không có...
Hạ Hồng Quân ngừng một chút, anh ta cắn răng nói:
- Là tôi sơ suất quá. Bọn tiểu Thất dọc đường đi cũng không có gì bất thường, hại anh và tôi cùng nhau sa vào chỗ này. Thế nhưng chúng ta chưa chắc đã phải đi vào đường cùng...
Trong mắt Hạ Hồng Quân lóng lánh vẻ nghiêm nghị, anh ta nói:
- Tôi có một khẩu súng, đợi lát nữa tôi sẽ ra ngoài trước mở đường, anh theo sát sau tôi chạy ra phía bên ngoài trấn. Chỉ cần lên được trên núi, bọn chúng sẽ không làm gì được chúng ta.
Đỗ Long trong bóng đêm nắm chuẩn xác tay Hạ Hồng Quân, thấp giọng nói:
- Trước tiên anh phải nói cho tôi biết anh muốn làm như thế nào? Xác xuất thành công cao bao nhiêu?
Hạ Hồng Quân nói gì Đỗ Long cũng không nghe. Bởi vì hắn đang hết sức chuyên tâm cảm ứng ý nghĩ của Hạ Hồng Quân. Kế hoạch của Hạ Hồng Quân là kế hoạch khả thi duy nhất, nhưng lại vô cùng nguy hiểm. Đặc biệt là Hạ Hồng Quân lao ra trước, trong ngàn mưa bom bão đạn, gần như hoàn toàn sẽ không có cơ hội. Anh ta như vậy là đang dùng tính mạng của mình để đổi lại Đỗ Long có cơ hội sống sót.
Theo giả thiết tình huống có thể xảy ra đối với việc Hạ Hồng Quân lao ra trước, Đỗ Long càng thấy rõ được sự việc sẽ xảy ra. Hắn nhìn thấy Hạ Hồng Quân phá cửa sổ nhảy xuống đường, thu hút hơn phân nửa hỏa lực của kẻ thù. Anh ta một bên tìm kiếm yểm hộ, một bên nổ súng đánh trả. Viên đạn dày đặc hạ xuống, trên mặt đất đánh ra vô số hỏa hoa. Sau khi giết chết được nhiều kẻ thù, Hạ Hồng Quân cũng đuối sức ngã xuống đất, ngực toát ra máu tươi nóng bỏng...
- Hồng quân!
Đỗ Long xông lên trước kéo Hạ Hồng Quân tới một góc...
- Anh chạy mau đi, không cần lo cho tôi!
Hạ Hồng Quân dùng hết sức lực còn sót lại đẩy Đỗ Long ra. Sau đó Đỗ Long phát hiện trước mắt một mảnh tối đen...
Đây là kết cục cuối cùng của Hạ Hồng Quân ư? Đỗ Long cảm ứng được sự quan tâm và hối hận của Hạ Hồng Quân đối với mình, hắn trong lòng kích động, hét lớn “Không! Tôi tuyệt đối không thể để sự tình phát triển như vậy! Tôi quyết không thể để Hồng Quân chết như thế này!”
Thời điểm Đỗ Long phục hồi lại tinh thần, Hạ Hồng Quân vẫn còn đang nói cái kế hoạch đập nồi dìm thuyền kia. Đỗ Long phủ quyết kiên định, nói:
- Không, chúng ta không thể tùy tiện lao ra như vậy. Điều đó chẳng khác gì giơ tay chịu chết. Chúng ta vẫn còn một con đường khác có thể đi. Đó chính là bó tay chịu trói!
- Bó tay chịu trói?
Hạ Hồng Quân gầm nhẹ nói:
- Anh có biết Cát Quân hận tôi thế nào không? Chẳng lẽ anh đã quên chuyện chiến hữu kia của tôi ư? Rơi vào tay trùm buôn thuốc phiện còn đáng sợ hơn cái chết nhiều! Anh tuyệt đối đừng có ý định muốn nếm thử cái cảm giác đau khổ đó!
Đỗ Long kiên định nói nói:
- Nhưng ít nhất chúng ta có thể sống để gặp Cát Quân! Hơn nữa... Bó tay chịu trói cũng không phải là bó tay hết cách. Trên được bị thuộc hạ của Cát Quân áp giải đi gặp y, chúng ta có rất nhiều cơ hội chạy trốn. Thậm chí trong giây lát gặp Cát Quân, chúng ta có thể khống chế được y! Cơ hội sống sót của chúng ta ít nhất cũng nhiều hơn so với việc lao ra ngoài!
Hạ Hồng Quân thấp giọng nói:
- Anh quả thực điên rồi. Nếu như bọn chúng trực tiếp đập chết chúng ta, hoặc là đánh gãy tay chân chúng ta, kéo chúng ta giống như kéo chó chết đến trước mặt Cát Quân thì làm thế nào? Trước kia cũng không phải chưa từng có tiền lệ như vậy.
Nhìn thấy đầu mối của tương lai càng ngày càng nhiều, càng ngày càng rõ ràng. Đỗ Long khóe miệng hơi nhếch, hắn tự tin nói:
- Anh vừa rồi có nói rằng, Cát Quân hận anh thấu xương. Chính bởi vì như thế, khẳng định la y muốn thấy anh vẫn còn nguyên vẹn. Y muốn chính tay chặt anh ra thành tám mảnh mới có thể giải hận. Đây chính là cơ hội của chúng ta. Trên người của anh có giấu dao nhỏ đúng không? Có lẽ đến lúc đó sẽ cần dùng để cắt dây thừng...
Hạ Hồng Quân bất động nói:
- Anh quả thực là suy nghĩ hão huyền. Đỗ Long, hãy nghe tôi, khẩn trương chuẩn bị sẵn sàng theo tôi lao ra. Đây là đường sống duy nhất!
Đỗ Long nói:
- Tôi biết. Nếu như làm theo cách của anh..., đối với tôi mà nói có lẽ sẽ có một cơ hội sống sót, vậy anh thì sao? Anh chết chắc. Bọn chúng chỉ cần sắp xếp hai ba người ở trên cao bên đường dùng súng bán tự động phong tỏa mặt đường. Dưới sự đan xen của hỏa lực, anh nắm chắc được bao nhiêu phần? Nếu anh bảo đảm có ba mươi phần trăm cơ hội trở lên, tôi sẽ đồng ý anh lao ra ngoài. Không cần nói dối tôi, tôi đã bắt a mạch của anh rồi. Chắc hẳn anh đã từng nghe thuật bắt mạch phát hiện nói dối của tôi rồi chứ?
Hạ Hồng Quân cười khổ nói:
- Tuy rằng tỷ lệ chạy thoát không lớn, nhưng ít ra anh sẽ có cơ hội chạy thoát khá lớn. Nếu như bó tay chịu trói, chắc chắn là chết chứ không sống nổi. Giữ được núi xanh, lo gì không có củi đốt. Anh còn sống ít nhất còn có cơ hội có thể giúp tôi báo thù, anh còn có thể giúp tôi chăm sóc mẹ tôi phải không?
Đỗ Long nói:
- Tôi không muốn áy náy cả đời. Phải chết thì cùng chết. Tôi biết anh đã sớm chuẩn bị tinh thần hy sinh bất cứ lúc nào. Tôi cũng có thể sẽ tự sát bất cứ lúc nào khi cần thiết. Một khi đã như vậy, chúng ta tại sao không vật lộn một phen? Tôi đã tính rồi, cơ hội của chúng ta là sáu mươi phần trăm trở lên!
Hạ Hồng Quân bị lời hắn nói có chút động lòng, anh ta nói:
- Sáu mươi phần trăm... Anh lừa trẻ con ba tuổi à... Theo tôi thấy mười phần trăm cũng không có. Ống tay áo của tôi có dao nhỏ có thể cắt dây thừng, cũng có thể mở xiềng xích. Tuy nhiên nếu như bị lấy đi thì xong rồi. Cát Quân là kẻ rất cẩn thận, cho dù y gặp chúng ta bên người cũng sẽ dẫn theo một số tay súng. Bị hơn mười cái súng bán tự động dí vào đầu, anh cảm thấy chúng ta có bao nhiêu cơ hội?
Đỗ Long nói:
- Tôi cảm thấy cơ hội của chúng ta lại tăng lên hai mươi phần trăm. Đã có tám mươi phần trăm cơ hội rồi, vật lộn một phen đi. Hồng Quân, chúng ta quen biết đã hơn một năm rồi, chẳng lẽ anh vẫn không tin tôi sao?
Nội tâm của Hạ Hồng Quân quẩy một cái, anh ta nói:
- Tôi đương nhiên tin anh, nhưng...
Đỗ Long quả quyết nói:
- Không cần nhưng nữa, cứ làm như thế đi!
Nói xong Đỗ Long liền đứng dậy mở cửa, lớn tiếng nói ra bên ngoài:
- Người ở bên ngoài không cần trốn nữa, đều ra đây hết cho tôi. Cát Quân ở đâu? Tôi là Đỗ Long Trưởng đồn công an xã Mãnh Tú. Cát Quân nhất định rất muốn gặp tôi, các anh mau dẫn tôi đến gặp anh ta hàn huyên tâm sự!
Trong bóng đêm đi ra rất nhiều người, đồng thời hơn mười ánh đèn chiếu lên người Đỗ Long. Cũng may Đỗ Long đeo kính râm, cho nên chỉ hơi híp mắt liền có thể thích ứng với cường quang bất thình lình này.
Một giọng khàn khàn kinh ngạc nói:
- Mày chính là Đỗ Long? Thật không ngờ. Hai kẻ thù lớn mà lão đại của chúng ta ngày nhớ đêm mong không ngờ cùng lúc xuất hiện rồi... Mèo rừng đâu? Mau đi ra, ném vũ khí ra, hai tay ôm đầu đi ra đây. Nếu như có động tĩnh gì bất thường, lập tức đánh hai người thành cái sàng!
Hạ Hồng Quân rơi vào đường cùng chỉ đành ngoan ngoãn đi ra. Hai tay của anh ta ôm đầu, đứng ở bên cạnh Đỗ Long, xanh mặt nói:
- Thế này anh đã hài lòng chưa? Sau khi hai người chúng ta chết, Cát Quân ngủ cũng phải cười bật tỉnh dậy.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.