Hạ Hồng Quân toàn thân có chút căng thẳng. Anh ta bỗng nhiên ngồi dậy, thấp giọng nói:
- Anh tại sao không nói sớm? Anh làm thế nào phát hiện được?
Đỗ Long nói:
- Lỗ tai tôi khá thính đấy. Vừa rồi khi anh ngồi trong nhà vệ sinh, tôi nghe được có không ít tiếng bước chân bao vây quanh lầu nhỏ này.
Hạ Hồng Quân lập tức đứng dậy, đứng bên cửa sổ ngó nghiêng bên ngoài một cái, sau đó quay lai bên giường nhanh chóng thu dọn hành trang, anh ta thấp giọng nói:
- Bên ngoài rất không bình thường. Xung quanh quá yên tĩnh. Anh mau mặc quần áo vào, chúng ta phải nghĩ cách rời khỏi nơi này.
Đỗ Long nói:
- Chúng ta không thể đi được nữa, bên ngoài chí ít có hơn mười người mai phục. Trong tay chúng ta chỉ có dao găm, đến súng cũng không có...
Hạ Hồng Quân ngừng một chút, anh ta cắn răng nói:
- Là tôi sơ suất quá. Bọn tiểu Thất dọc đường đi cũng không có gì bất thường, hại anh và tôi cùng nhau sa vào chỗ này. Thế nhưng chúng ta chưa chắc đã phải đi vào đường cùng...
Trong mắt Hạ Hồng Quân lóng lánh vẻ nghiêm nghị, anh ta nói:
- Tôi có một khẩu súng, đợi lát nữa tôi sẽ ra ngoài trước mở đường, anh theo sát sau tôi chạy ra phía bên ngoài trấn. Chỉ cần lên được trên núi, bọn chúng sẽ không làm gì được chúng ta.
Đỗ Long trong bóng đêm nắm chuẩn xác tay Hạ Hồng Quân, thấp giọng nói:
- Trước tiên anh phải nói cho tôi biết anh muốn làm như thế nào? Xác xuất thành
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/canh-lo-quan-do/1530881/chuong-815.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.