Chương trước
Chương sau
Vị tiểu mỹ nữ mà Trần Tử Giang mang đến Myanmar nghe anh ta kể về chiến tích cua gái của mình. Anh ta cố tình coi như không thấy cô, khi xuống xe tiểu mĩ nữ buồn bực làm nũng. Trần Tử Giang cảm thấy mất mặt, sau khi lớn tiếng quát thì tự mình đưa tiểu mỹ nữ đó ra sân bay cho về nước.
Đỗ Long giơ ngón cái với Trần Tử Giang, Trần Tử Giang dương dương tự đắc nói:
- Phụ nữ chính là như vậy, cưng chiều quá lại sinh hư, tục ngữ nói rất đúng, ba ngày không dạy dỗ sẽ không chịu nghe lời, thỉnh thoáng phải giáo huấn mới được!
Trần Quế Quân nói:
- Em lại không nghĩ như vậy, em cho rằng phụ nữ là dùng để yêu thương, anh đối tốt với họ, tự nhiên họ cũng sẽ dịu dàng với anh.
Trần Tử Giang nhướn mày nói:
- Lão tam, chú thì biết cái gì? Đời này chú gặp qua bao nhiêu phụ nữ rồi? Nói chuyện phụ nữ với chú đúng là đàn gảy tai trâu.
Trần Quế Quân cúi đầu, trong mắt hiện lên một tia châm biếm, Đỗ Long cười nói:
- Quế Quân nói cũng không sai, phụ nữ cũng có nhiều loại. Có người nên yêu thương, còn có người thì giống như Trần tổng nói vậy, mỗi ngày không đánh nàng mấy roi liền không thấy thoải mái.
Tống Tư Nhạn đi phía trước đột nhiên xoay đầu lại, sẵng giọng nói:
- Các anh nói đủ chưa? Nhanh đi đến khách sạn để đồ đạc, sau đó đi dạo phố!
Trần Tử Giang cười hả hả nói:
- Không thành vấn đề, tôi cũng lần đầu đến Myanmar, chúng ta nhanh chóng đi cất đồ, sau đó đi chơi vui vẻ đi!
Trần Tử Giang biết nghe lời khiến Đỗ Long run sợ thầm trong lòng. Sau khi mọi người đều về phòng riêng của mình Đỗ Long bớt chút thời gian nói với Tống Tư Nhạn:
- Hình như Trần Tử Giang đã đoán ra cô là nữ giả nam rồi. Hai người cần chú ý anh ta một chút, lời của anh ta lúc nãy hai người cũng nghe thấy rồi, suy nghĩ của anh ta có chút không bình thường.
Tống Tư Nhạn bĩu môi nói:
- Theo phân tích tâm lý của tôi, anh và cậu ta chính là kẻ chạy được 50 bước cười kẻ chạy 100 bước.
Đỗ Long không khỏi chán nản, hắn trừng mắt với Tống Tư Nhạn. Tống Tư Nhạn cũng không yếu thế trừng mắt nhìn lại hắn, Thẩm Băng Thanh thấy thể hòa giải nói:
- Hai người đừng như vậy, Đỗ Long, tôi sẽ cẩn thận, lẽ nào chúng ta lại sợ hắn?
Đỗ Long bật cười ha hả nói:
- Cẩn thận một chút thì tốt hơn. Tên Trần Tử Giang này sáu tuổi đã hại chết con chó nhỏ, 15 tuổi cưỡng gian đến chết một người em họ hàng xa, sang Anh 10 năm cũng đã cướp trinh tiết của không biết bao nhiêu cô gái. Hắn là một nhân vật nguy hiểm, cô Tống cũng không nên thông minh quá mà bị thông minh hại lại, nếu không may bị hắn nhắm phải...chậc chậc...
Đỗ Long lắc đầu, Tống Tư Nhạn xoay người lấy chiếc cốc trên bàn ném về phía hắn, Đỗ Long thuận tay đón được. Tống Tư Nhạn lại với lấy mấy cái cốc khác ném về phía Đỗ Long, kết quả Đỗ Long giống như quan âm nghìn tay lần lượt đều đón được. Tống Tư Nhạn thấy thế đang định lấy bình đầy trà nóng ném về phía Đỗ Long thì Thẩm Băng Thanh giữ bả vai cô lại, trách nói:
- Tư Nhạn, sao cô lại thiếu kiên nhẫn như vậy, đừng làm loạn nữa. Đỗ Long cũng vì tốt cho cô nên mới nói chuyện đó để nhắc nhở cô.
Tống Tư Nhạn nghiến răng nghiến lợi nói:
- Tôi không vừa mắt với hắn
Đỗ Long cười ha hả nói:
- Thật sao? Vậy thật vinh hạnh cho tôi quá. Thông thường thì phụ nữ không vừa mắt với đàn ông chỉ có hai trường hợp, nếu chúng ta không có thâm cừu đại hận, vậy...cô là chuyên gia tâm lý, không cần tôi phải nói cho cô biết đáp án là gì chứ?
Tống Tư Nhạn cười lạnh nói:
- Anh đừng nằm mơ! Mau ra ngoài, chúng tôi phải thay quần áo.
Đỗ Long vừa đi vừa nói với Thẩm Băng Thanh:
- Băng Thanh, cậu thấy đấy, nha đầu này thật giống sư tử Hà Đông. Cậu phải cẩn thận đấy, đừng để cô ấy phá hủy kế hoạch của chúng ta.
Đỗ Long đi rồi Thẩm Băng Thanh oán giận nói:
- Tư Nhạn, lẽ nào những gì cô đồng ý với tôi cô đều đã quên rồi sao? Đỗ Long có ý tốt, tại sao cô lại đâm chọc hắn?
Tống Tư Nhạn nói:
- Hắn có lòng tốt mới là lạ, nếu Trần Tử Giang là sói thì hắn chính là con cọp lớn, hơn nữa lại còn là loại khoác da dê, hắn mới nguy hiểm! Anh đừng có mắc mưu hắn!
Thẩm Băng Thanh mặt trầm xuốn nói:
- Cô đừng nói bậy, Đỗ Long là người thế nào tôi rõ hơn cô. Nếu cô vẫn như vậy thì đừng tham gia chào bán công khai nữa.
Tống Tư Nhạn biến sắc, cô cười làm lành nói:
- Đừng như vậy mà, Băng Thanh, tất cả tôi đều nghe theo anh còn không được sao? Tôi cam đoan sẽ không cãi nhau với Đỗ Long, thế đã được chưa?
Đúng lúc Đỗ Long đi ra thì gặp được Trần Tử Giang, Trần Tử Giang cười híp mắt nói với Đỗ Long:
- Chu tiên sinh, tôi đang muốn tìm anh, không ngờ anh lại không có ở trong phòng...
Đỗ Long hừ một tiếng lắc đầu nói với Trần Tử Giang:
- Hai nha đầu này nghịch ngợm quá, tôi vừa cảnh cáo hai cô ấy một chút, để tránh họ gây phiền phức cho tôi.
Trần Tử Giang đi theo Đỗ Long vào phòng, hắn cười nói:
- Chu tiên sinh quả nhiên phong lưu, lúc nào cũng có người đẹp vờn quanh bên người. Khí chất mỗi người đều đặc biệt, thực khiến người khác phải ngưỡng mộ...
Đỗ Long không để ý đến hắn, Trần Tử Giang tiếp tục nói:
- Tuy nhiên...Làm người ta thấy kỳ quái chính là...Chu tiên sinh xin thứ cho tôi vô lễ...Hai cô gái xinh như hoa kia hình như vẫn là xử nữ...Điều này thật khiến Tử Giang tôi có chút không hiểu...
Đỗ Long xoay mạnh người lại, lạnh lùng nói với Trần Tử Giang:
- Đừng có ý đồ gì với họ, đến nghĩ cũng không được nghĩ!
Trần Tử Giang sửng sốt, hắn lập tức nói:
- Chu tiên sinh hiểu lầm rồi, tôi thực sự không có...không phải là ý đó, là tôi lỡ lời rồi, mong Chu tiên sinh lượng thứ.
Đỗ Long vỗ bả vai hắn nói:
- Vợ của bạn không được ức hiếp. Phụ nữ của anh tôi tuyệt đối không động vào, phụ nữ của tôi cũng không dễ dàng để đàn ông khác xâm phạm, vừa rồi không khiến anh sợ chứ? Ha ha, sắp tới tôi sẽ giúp anh chọn hai khối nguyên liệu tốt để an ủi. Anh ra ngoài trước đi, tôi rửa mặt thay quần áo, sau đó phải ra ngoài dạo phố với người đẹp của tôi rồi. Anh có đi cùng không? Nếu đi thì nhanh chóng chuẩn bị đi.
Sau vài phút, mấy người Đỗ Long mặc quần áo mùa hè xuất hiện trên đường phố thủ đô Naypyidaw. Tuy bây giờ trong nước là mùa thu còn Myanmar lại nóng giống như mùa hè vậy. Mấy người đẹp đều diện những bộ cánh mát mẻ, khiến người ta không khỏi chú ý...
Vì Naypyidaw là thủ đô mới, nên quy hoạch rất chỉnh tề, tuy nhiên không phải tất cả mọi nơi đều sạch sẽ như khu buôn bán. Nơi mấy người Đỗ Long đi dạo là một khu tràn ngập người bán hàng rong. Ở đây bán tất cả các loại nguyên thạch, già có non có, to có nhỏ có...
Đồ ở đây vàng thau lẫn lộn, giống như buôn bán bên ngoài thành phố Thụy Bảo vậy, rất nhiều khối đá đều là đồ giả. Cứ cho là nguyên thạch thật, ở mặt ngoài, làm giả cũng là chuyện rất bình thường. Vì thế nếu không muốn bị lừa ở đây thì bắt buộc phải phải biết cách chọn.
Tống Tư Nhạn dường như quên mất mới cãi nhau với Đỗ Long trước đó không lâu. Thỉnh thoảng cô lại cầm một khối nguyên thạch đưa đến trước mặt Đỗ Long, hỏi:
- Chu tiên sinh, khối đá này thế nào? Có phải thật không? Có thể mua không?
Đỗ Long kiên nhẫn giải thích:
- Trước tiên cái này không phải là khối đá, đây là nguyên thạch hoặc nguyên liệu thô. Ngoài ra ở trong này không gọi là mua, mà nên gọi là cược, khối nguyên liệu thô này...tôi xem không chuẩn, cô đổi tảng khác đi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.