Đỗ Long toát mồ hôi, nhưng nói:
- Xin bác hãy yên tâm, cháu là người có trách nhiệm, cháu yêu Tiên nhi thật lòng, cháu sẽ không để cô ấy chịu ấm ức…
Bạch Tùng Tiết nói:
- Chỉ mong sao... Chuyện ta mắc bệnh cháu không được nói với bất kỳ ai, nói mơ cũng không được. Nếu để ta biết cháu âm thầm nói cho người khác, lúc đó đừng trách ta, cháu sẽ bị đưa đến một nơi còn xa hơn xã Mãnh Tú, ở đó trong phạm vi vài chục km chỉ có một mình cháu, không điện thoại không internet. Cuộc sống ở đó có thể khiến cháu phát điên.
Đỗ Long vội nói:
- Bác yên tâm, cháu tuyệt đối sẽ không nói ra đâu.
Thần sắc Bạch Tùng dịu xuống, ông ta nói:
- Bác sỹ nói nếu may mắn ta vẫn có thể sống thọ, còn nếu không may ta sẽ chỉ sống thêm được vài năm. Ta sẽ tận lực trải đường cho cháu, chỉ hy vọng cháu sẽ chăm sóc thật tốt cho Tiên nhi, nếu không... Cho dù có chết đi, ta cũng có cách khiến cháu phải hối hận.
Đỗ Long cười khổ nói:
- Bác trai, bác ở hiền ắt sẽ gặp lành, sẽ không sao đâu. Cháu tuyệt đối thật lòng với Tiên nhi, cháu sẽ yêu thương che chở cho cô ấy cả đời, bác cứ yên tâm đi ạ.
Bạch Tùng Tiết gật gật đầu, nói:
- Những điều khác ta tin cháu, nhưng háo sắc là thiên tính của đàn ông, nhu cầu về mặt này của cháu thì càng mãnh liệt. Cháu dám bảo đảm là không đi chệch quỹ đạo sao?
Đỗ Long thở dài, nói:
- Chuyện này... Chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/canh-lo-quan-do/1530797/chuong-731.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.