Chương trước
Chương sau
Đỗ Long ồ một tiếng, rồi hỏi người kia:
- Anh định trả giá bao nhiêu?
Người kia nói:
- Đại ca, mười ngàn tệ được chứ? Một bộ đao tệ của tôi chỉ còn thiếu cái này thôi.
Bạch Nhạc Tiên nghe xong âm thầm líu lưỡi, thứ đồ mua với giá mười tệ, vừa chuyển tay liền bán được mười ngàn tệ, khoản lợi nhuận này không biết gấp bao nhiêu lần rồi. Chả trách chợ bán đồ cũ mỗi ngày có nhiều người như vậy, biết rõ thứ này có hơn phân nửa đều là giả, vẫn không ngừng hy vọng có thể nhặt được thứ gì đó để rồi qua một đêm có thể phất lên.
Khi chơi cược đá Đỗ Long đã từng thấy những chuyện trên trời dưới bể, nên hắn không bất ngờ gì, điềm nhiên nói:
- Mười nghìn thực sự là con số không nhỏ, nhưng đồng đao tệ này tôi cũng rất thích, hay là anh bỏ niềm yêu thích của mình đi? Bộ đao tệ của anh tôi có thể mua hết với giá hai mươi nghìn tệ một đồng.
Người nọ sắc mặt cứng đờ, tức giận nói:
- Quân tử không cướp thứ người khác yêu thích, nếu đã không muốn bán, vậy thì thôi vậy, tạm biệt.
Người nọ đi rồi Đỗ Long ngồi xuống, hắn để ba bức tranh lên trên bàn, Bạch Nhạc Tiên tò mò hỏi:
- Đây là cái gì? Anh mua tận ba bức tranh?
Đỗ Long ừ một tiếng, nói:
- Đúng vậy, ba bức tranh này chắc chắn có một bức là thật. Tối nay anh sẽ tặng chúng cho cha em là được rồi, đao tệ kia anh giữ lại chơi.
Bạch Nhạc Tiên nói:
- Tặng cho em đi, em cảm thấy thứ này rất thú vị.
Đỗ Long nói:
- Tùy em vậy, đừng làm mất là được, đã uống no trà chưa? Uống xong rồi thì đi thôi.
Hai người rời khỏi quán trà, đi tới chỗ đậu xe, Bạch Nhạc Tiên cầm trong tay hai đao tệ kia ném đi ném lại. Đồng thời vui vẻ nói với Đỗ Long, cô nghe được truyền thuyết về chuyện sau một đêm trở nên giàu có.
Chợ bán đồ cũ người đến người đi vô vùng đông đúc, sau lưng đột nhiên có người đụng vào Bạch Nhạc Tiên, Bạch Nhạc Tiên kêu lên kinh hãi, đao tệ trong tay rơi xuống.
Bạch Nhạc Tiên còn chưa kịp phản ứng lại, tay mắt của người đụng vào cô nhanh chóng cầm mất hai đồng tiền. Sau đó bước nhanh về phía trước lẩn vào đám đông.
- Ối, đồ của em.
Bạch Nhạc Tiên vội vàng chỉ vào bóng dáng người kia kêu to lên, muốn chạy đuổi theo. Phía trước đột nhiên xuất hiện mấy thanh niên khiến con đường chật như nêm, mặt bọn họ lộ vẻ đắm đuối, cười gian tà nói:
- Cô bé, chớ vội đi, cùng mấy anh em đây vui đùa một chút đã nào.
- Cút ngay!
Bạch Nhạc Tiên tức giận quát lên, những tên kia lại không có dấu hiệu tránh đường, Bạch Nhạc Tiên tức giận đến nỗi muốn đạp bay chúng nhưng Đỗ Long giữ cô lại, hắn cười nói:
- Đừng nóng vội, đối phó với mấy thằng lưu manh nhãi con đó không cần phải động tay động chân, như thế là đánh mất thân phận. Không phải em nói có cách làm cho bọn chúng ngoan ngoãn mang đồ đó trả lại sao? Vậy thử xem.
Sự tức giận của Bạch Nhạc Tiên hơi giảm xuống, cô hừ một tiếng, chỉ vào mấy tên vô lại nói:
- Các ngươi có bản lĩnh thì đừng chạy! Đợi chút nữa sẽ có người tới thu dọn các ngươi.
Mấy tên du côn thấy thế ngơ ngác nhìn nhau, cảm thấy có chút bất ổn, chỉ thấy Bạch Nhạc Tiên lấy điện thoại cầm tay ra bắt đầu bấm số điện thoại, Đỗ Long cười tủm tỉm nói:
- Các ngươi là tay chân của ai, sao ngay cả ta cũng không nhận ra, lão đại của quận Bạch Hoa chắc vẫn là Chu mặt rỗ chứ? Mới có một thời gian không nói chuyện cùng ông ta, đám chân tay đui mù trong địa bàn của ông ta càng ngày càng nhiều, đến đồ của ta mà cũng dám cướp, các ngươi chán sống rồi phải không?
Mấy tên lưu manh nhãi nhép càng thêm hoảng hốt, người cầm đầu chúng hỏi:
- Người anh em, anh làm ăn ở đường nào?
Đỗ Long cười nói:
- Ta trước giờ hắc bạch đều đã trải qua, các ngươi tốt nhất ngoan ngoãn mang thứ đó lại đây, bằng không các ngươi gặp xui xẻo rồi.
Những người kia còn đang do dự, Bạch Nhạc Tiên đã bấm di động, cô nói:
- Tiểu huy, bây giờ cậu đang ở đâu? Bà chị này đang ở chợ Hoa Điểu, bị người bên này cướp đồ. Không phải cậu nói có mối quan hệ sao? Mau tìm thứ đó về cho tôi, mấy tên khốn kiếp cướp đồ đó bắt hết lại cho tôi, giam chúng mười ngày nửa tháng gì đấy.
Nghe thấy lời của Bạch Nhạc Tiên, mấy tên kia nhanh chân bỏ chạy, tuy lần lượt chạy nhưng phản ứng đều rất nhanh.
Bạch Nhạc Tiên thấy thế nói với Đỗ Long:
- Sao anh không đuổi theo?
Đỗ Long cười nói:
- Không phải em tìm người giúp rồi sao? Vậy thì còn gì phải lo lắng nữa, cứ để bọn chúng giữ hộ chúng ta một chút.
Bạch Nhạc Tiên dậm chân, nói với Dương Minh Huy:
- Tiểu Huy, tôi bị cướp mất hai đồng đao tệ, vừa rồi có người trả giá mười ngàn tệ một đồng tôi không bán, nhất định là tên khốn kia tìm người đến cướp đấy. Cậu mau tìm thứ đó về cho tôi, tôi nói hơi quá chứ, ba mươi phút nữa mà chưa tìm lại được cho tôi thì… bà chị này mất mặt là chuyện nhỏ, nhưng sau này tôi sẽ không tin vào khả năng của cậu nữa đâu.
Dương Minh Huy cũng có chút quan hệ. Dù thế nào đi nữa đều là người của hội đồng Tỉnh ủy mà, nghe xong câu nói của Bạch Nhạc Tiên cậu ta liền vỗ ngực nói rằng cứ để cậu ta lo.
- Ông chủ, ông có biết mấy tên vô lại vừa rồi cướp đồ của chúng tôi là ai không ?
Bạch Nhạc Tiên hỏi một cửa tiệm bên cạnh, ông chủ cửa hàng lắc lắc đầu muốn nói nhưng rồi lại thôi. Bạch Nhạc Tiên cũng nhìn ra, không phải ông ta không biết, mà là không dám nói. Xem ra mấy tên du côn gây hại cũng không nhỏ cho nơi này.
Bạch Nhạc Tiên hỏi mấy ông chủ đều nhận được câu trả lời giống nhau, cô tức giận nói:
- Anh Long, rõ ràng anh có khả năng đánh được mấy tên vô lại kia và cướp đồ về, sao anh lại để cho chúng đi?
Đỗ Long cười nói:
- Yên tâm, thứ đó không mất được đâu, giờ anh chỉ muốn xem xem cách của em có linh nghiệm không mà thôi. Đi thôi, chúng ta quay lại quán trà ngồi một lát đã, chắc không bao lâu nữa là đồ sẽ được trả về.
Bạch Nhạc Tiên đành phải cùng Đỗ Long trở lại quán trà, không lâu sau Dương Minh Huy cũng theo tới quán trà. Nhưng thấy cậu ta không ngừng gọi điện thoại đi, đến cả nửa ngày rồi mà vẫn không thấy ai mang thứ đó trả lại.
Bạch Nhạc Tiên liên tục nhìn điện thoại, sắc mặt càng ngày càng khó coi. Dương Minh Huy vội đến nỗi toát mồ hôi trán, giọng nói chuyện điện thoại càng ngày càng tệ, chỉ thiếu nước chưa chửi ầm lên thôi.
Điện thoại Đỗ Long đột nhiên đổ chuông, hắn nhìn màn hình hiển thị rồi mỉm cười. Sau khi nghe máy hắn lớn tiếng cười nói:
- Chu mặt rỗ, đã lâu không liên lạc với ông, sao hôm nay lại nhớ tới mà gọi cho tôi thế này?
Nghe thấy Đỗ Long nói như vậy, mặt Dương Minh Huy hơi biến sắc, chỉ nghe Chu mặt rỗ cười nói:
- Cảnh sát Đỗ, cậu về Minh Ngọc hồi nào sao không nói với tôi một tiếng? Nếu không phải vừa rồi có đàn em nói rằng cậu và bạn gái bị cướp đồ bên chợ Hoa Điểu thì tôi còn chưa biết cậu đã về đấy…Thế là thế nào? Với khả năng của cậu mà lại để mấy thằng nhãi bên đó cướp sao? Không có chuyện ai đó đang dùng danh tính của cậu đi gạt người đấy chứ?
Đỗ Long cười nói:
- Thực sự là tôi bị người ta cướp, nhưng tìm tới đàn em của ông nhờ giúp đỡ thì không phải là tôi. Nếu đã kinh động đến ông, vậy giúp tôi tìm thứ đó lại đi, bạn gái tôi đang rất tức giận, nói rằng mấy tên tiểu tử kia phải tự mình mang tới trả rồi xin lỗi cô ấy. Nếu không nó và mấy tên đó sẽ hết đường sinh sống ở thành phố Ngọc Minh này.
Chu mặt rỗ đã biết thân phận của Bạch Nhạc Tiên ông ta cười ha hả nói:
- Đều trách mấy thằng đó không biết trời cao đất rộng, lại dám đắc tội với hai người bọn cậu. Tên tiểu tử đó cũng chút quan hệ với tôi, nể mặt tôi, khi nó tới trả đồ xin lỗi đừng làm quá với nó nhé. Tối nay tôi dọn một bàn tiệc bên khách sạn Thế Kỷ để tạ lỗi với hai người.
Đỗ Long cười nói:
- Tối nay không được rồi, tôi phải tới gặp bố vợ, ngày mai tôi cũng có việc. Ngày kia đi, ngày kia chúng ta gặp nhau ở khách sạn Kim Long.
Chu mặt rỗ cười nói:
- Cảnh sát Đỗ vẫn rất quan tâm bằng hữu, được rồi, vậy quyết định là khách sạn Kim Long, hẹn gặp vào hôm đó.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.