Đỗ Long ồ một tiếng, rồi hỏi người kia:
- Anh định trả giá bao nhiêu?
Người kia nói:
- Đại ca, mười ngàn tệ được chứ? Một bộ đao tệ của tôi chỉ còn thiếu cái này thôi.
Bạch Nhạc Tiên nghe xong âm thầm líu lưỡi, thứ đồ mua với giá mười tệ, vừa chuyển tay liền bán được mười ngàn tệ, khoản lợi nhuận này không biết gấp bao nhiêu lần rồi. Chả trách chợ bán đồ cũ mỗi ngày có nhiều người như vậy, biết rõ thứ này có hơn phân nửa đều là giả, vẫn không ngừng hy vọng có thể nhặt được thứ gì đó để rồi qua một đêm có thể phất lên.
Khi chơi cược đá Đỗ Long đã từng thấy những chuyện trên trời dưới bể, nên hắn không bất ngờ gì, điềm nhiên nói:
- Mười nghìn thực sự là con số không nhỏ, nhưng đồng đao tệ này tôi cũng rất thích, hay là anh bỏ niềm yêu thích của mình đi? Bộ đao tệ của anh tôi có thể mua hết với giá hai mươi nghìn tệ một đồng.
Người nọ sắc mặt cứng đờ, tức giận nói:
- Quân tử không cướp thứ người khác yêu thích, nếu đã không muốn bán, vậy thì thôi vậy, tạm biệt.
Người nọ đi rồi Đỗ Long ngồi xuống, hắn để ba bức tranh lên trên bàn, Bạch Nhạc Tiên tò mò hỏi:
- Đây là cái gì? Anh mua tận ba bức tranh?
Đỗ Long ừ một tiếng, nói:
- Đúng vậy, ba bức tranh này chắc chắn có một bức là thật. Tối nay anh sẽ tặng chúng cho cha em là được rồi, đao tệ kia anh giữ lại chơi.
Bạch Nhạc Tiên nói:
- Tặng cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/canh-lo-quan-do/1530793/chuong-727.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.