Chương trước
Chương sau
Sau khi trở về thành phố Thụy Bảo, Đỗ Long cật lực lao đầu vào công việc. Trước khi rời khỏi thành phố Thụy Bảo hắn phải cố hết khả năng phá thêm vài vụ án, dùng cách này để báo đáp lại sự tín nhiệm và ủng hộ của Lý Tùng Lâm.
Dưới sự cố gắng của hắn, quả thật có thể đạt được hiệu quả phá án như chẻ tre, những vụ rắc rối phức tạp mà hắn tiếp nhận đều thuận lợi hoàn thành.
Cấp trên thúc giục Đỗ Long điều động khá gấp, nhưng dưới sự nỗ lực của Lý Tùng Lâm, thời gian điều đến thành phố Lỗ Tây của Đỗ Long được dời đến cuối tháng mười. Đến lúc đó Đỗ Long có thể tham gia xong đại hội đấu võ của cảnh sát. Nếu như đạt được huy chương thì vinh dự đó hiển nhiên sẽ thuộc về Cục công an thành phố Thụy Bảo.
Công tác bận rộn, mà thời gian như thoi đưa. Ngày 11 tháng 9, Đỗ Long báo cho Lý Tùng Lâm xin nghỉ, ngày mai hắn sẽ tới thành phố Lỗ Tây, sau đó bay thẳng tới thành phố Ngọc Minh. Ngày 13 tại thành phố Ngọc Minh sẽ diễn ra đợt cuối vòng loại, sau đó tất cả những người được tuyển chọn sẽ đến Bắc Kinh vào giữa tháng mười, tham gia cuộc tranh tài của cảnh sát cả nước.
Mấy người Thẩm Băng Thanh đều xin nghỉ, lúc tất cả đang liên hoan chúc mừng thì lại không tìm được Đỗ Long.
Khi đang làm việc trong phòng, điện thoại của Đường Lệ Phượng vang lên. Lúc thấy tên hiển thị, trái tim cô bỗng run run. Không ngờ đó lại là Chu Dịch Thăng vốn đã biến mất từ lâu.
Đường Lệ Phượng không nhận. Điện thoại vẫn tiếp tục vang lên khiến Đường Lệ Phượng lòng rối bời. Lúc điện thoại reo tới hồi chuông thứ tư, rốt cục Đường Lệ Phượng nghe điện thoại, nhưng không nói gì.
Thanh âm lười biếng của Chu Dịch Thăng truyền đến bên tai Đường Lệ Phượng:
- Tiểu Phượng, anh cứ nghĩ phải đợi điện thoại reo tới lần thứ mười em mới nhận chứ, không nghĩ mới lần thứ tư đã nhận, anh thật hạnh phúc…
Đường Lệ Phượng vẫn không nói chuyện, Đỗ Long lại tiếp tục nói:
- Anh sắp ra nước ngoài, chắc phải đi vài tháng mới về. Trước khi đi, anh rất muốn gặp lại em một lần. Giờ em có rảnh không?
Đường Lệ Phượng tiếp tục im lặng, Đỗ Long cười nói:
- Tiểu Phượng, phối hợp nhau chút nào. Nếu em không nói anh sẽ trực tiếp đến phòng làm việc tìm em đấy.
Đường Lệ Phượng cuối cùng mở miệng, cô lạnh nhạt nói:
- Tôi không rảnh. Gần bến xe có rất nhiều gái, nếu anh muốn phát tiết thú tính thì tìm họ là được, chỉ cần trả tiền, loại phục vụ nào cũng có.
Đỗ Long cười nói:
- Sao em lại có thể so sánh mình với những cô gái đó vậy? Em là phượng hoàng của anh, còn những cô nàng đó ngay cả chim trĩ cũng không bằng. Hôm nay anh chỉ muốn gặp em một lần nói vài lời thôi. Yên tâm, lần trước anh cũng đã nói rồi nhớ không? Trừ khi em cho phép, nếu không tôi tuyệt đối sẽ không cưỡng ép em. Chúng ta nên bình tĩnh hòa nhã mới dễ tâm sự.
Đường Lệ Phượng nói:
- Trừ khi anh đồng ý điều kiện của tôi, nếu không thì chẳng có gì để nói.
Đỗ Long cười nói:
- Điều kiện của anh em cũng có đồng ý đâu? Sao chúng ta không bàn đến phương án trung hòa nhỉ? Trong điện thoại không tiện nói, chúng ta tìm chỗ nào ăn cơm rồi từ từ nói chuyện nhé?
Đường Lệ Phượng mấy hôm nay cũng suy nghĩ rất nhiều, cô nói:
- Được, tìm một quán ăn nhỏ rồi chờ đó. Tôi làm xong việc sẽ qua.
Đỗ Long nói:
- Vậy quán Nam Cương nhé, đồ ăn ở đó không tệ, ngay tại phía nam đường chính Nam Cương. Lúc em đến gọi cho anh, anh sẽ ra đón em.
Đường Lệ Phượng nghe xong cúp điện thoại. Bên kia đầu điện thoại Đỗ Long mỉm cười. Rốt cục Đường Lệ Phượng chịu đến gặp hắn nói chuyện cho thấy sự việc có thể xoay chuyển. Chỉ cần có cơ hội, hắn chắc chắn sẽ thay đổi được tâm ý của Đường Lệ Phượng, để cô từ giờ phải ngoan ngoãn làm nữ nhân của hắn.
Mãi đến 6h30 Đường Lệ Phượng mới lững thững đi tới. Cô không gọi cho Đỗ Long mà trực tiếp tìm phòng riêng.
Thấy bộ dạng của Đường Lệ Phượng, Đỗ Long không nhịn nổi cười. Đường Lệ Phượng trang điểm, người khác thì tô cho đẹp, cô lại bôi cho xấu, còn đội mũ che nắng, kính râm to đùng, mới nhìn quả thật không nhận ra.
- Ha hả, anh còn tưởng là người giúp việc Philippin …
Đỗ Long cười nói:
- Ngồi đi.
Nhân viên phục vụ tới hỏi có thể bày thức ăn không, Đỗ Long gật đầu, nói với Đường Lệ Phượng:
- Anh đã gọi mấy thứ, em xem thế nào? Nếu không hợp khẩu vị có thể gọi cái khác.
Đường Lệ Phượng không còn lòng dạ nào ăn uống, cô lạnh nhạt nói:
- Tôi không kén ăn… Anh gọi tôi đến là định xin lỗi tôi và thương lượng lần cuối sao?
Đỗ Long cười nói:
- Không phải anh đã xin lỗi nhiều lần rồi sao? Nếu em không cảm thấy anh thành tâm thì anh lần nữa chân thành xin lỗi em!
Đường Lệ Phượng lạnh nhạt:
- Đừng cợt nhả, chẳng có thành ý nào cả. Thôi, tôi cũng lười so đo cái loại này.
Đỗ Long cười nói:
- Đúng rồi, mấy thứ này so đo vô ích, chúng ta nói chuyện đứng đắn đi. Tiểu Phượng, tuy quan hệ của chúng ta xuất phát từ một lần ngoài ý muốn, nhưng anh vẫn luôn thích em, hy vọng em có thể tha thứ.
- Ngoài ý muốn?
Đường Lệ Phượng cười lạnh:
- Tôi đã hỏi Vũ Hiên rồi, tất cả là anh an bài, chẳng qua Vũ Hiên bị anh lừa thôi. Anh chẳng những phạm tội bắt cóc, cưỡng gian mà còn dụ dỗ trẻ vị thành niên, tội càng thêm nặng! Lúc vừa bắt đầu anh đã sớm có dự mưu xâm phạm tôi rồi!
Đỗ Long cười nói:
- Vậy càng chứng minh được rằng anh thật lòng thích em, khiến anh không ngờ em vẫn là trinh nữ. Theo điều anh đoán em còn trẻ mà có thể leo lên địa vị cao như vậy nhất định là phải dùng vài thủ đoạn không thể cho ra ngoài ánh sáng, cho nên… Thật xin lỗi, anh sai rồi, em là một vị nữ tính vĩ đại đáng giá tôn kính và che chở…
Đường Lệ Phượng cười lạnh:
- Sao anh không nói nghĩ tôi làm gái luôn đi? Thu lại mấy lời ong bướm đó, tôi không có hứng nghe. Lần trước vì quá kích động nên có vài vấn đề chưa hỏi rõ, hôm nay anh phải thành thật trả lời tôi, anh rốt cục đang làm gì? Tôi hỏi rất nhiều người, bọn họ đều nói anh cứ như đột nhiên xuất hiện, căn bản không ai biết trước kia anh làm gì…
Đỗ Long cười nói:
- Nếu anh cho em biết anh là dân công em tin không?
Đường Lệ Phượng nói:
- Đừng nói nhảm, tôi không phải là người có tính nhẫn nại.
Đỗ Long thở dài, nói:
- Đã biết sớm muộn em cũng hỏi, cho nên hôm nay anh đặc biệt mang cái này đi theo. Nói thật cho em vậy, anh là người cục An ninh Quốc gia.
Đỗ Long đưa ra thẻ chứng minh, Đường Lệ Phượng nhíu mày. Cô nghĩ tới nhiều khả năng nhưng không ngờ đến cái này. Cô kinh ngạc hỏi:
- Anh là gián điệp?
Đỗ Long nói:
- Anh là nhân viên công tác của cục An ninh Quốc gia, làm văn phòng, khác với những người mà em suy nghĩ. Để tấn công những tổ chức buôn lậu thuốc phiện lợi dụng cược thạch để rửa tiền nên anh ngụy trang thành một chuyên gia cược thạch, sau anh còn có một đoàn đội chuyên nghiệp nên lúc cược thạch anh mới biểu hiện tỏa sáng như vậy.
Đường Lệ Phượng ngẫm nghĩ một chút rồi nói:
- Được rồi, điều này có thể giải thích cho vài tình huống. Tôi hỏi anh tiếp, anh rốt cục bao nhiêu?
Đỗ Long nói:
- 35 tuổi.
Đường Lệ Phượng hỏi tiếp:
- Kết hôn chưa?
Đỗ Long cười nói:
- Có vài cô gái nguyện ý ở cùng anh hưởng thụ nhân sinh, nhưng bọn anh đều không có ý định lĩnh tờ chứng minh kia. Sao em hỏi mấy vấn đề này, dễ gây ra hiểu lầm lắm đấy.
Đường Lệ Phượng lạnh nhạt nói:
- Không có gì dễ hiểu lầm cả. Tôi nghĩ rồi, anh đã thích tôi, lại có loại quan hệ này với tôi, tôi không thể có lựa chọn khác. Chu Dịch Thăng, chúng ta kết hôn đi!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.