Hàn Ỷ Huyên cười nói:
- Vậy sao? Có thời gian phải mở mang kiến thức một chút mới được.
Đỗ Long cười nói:
- Có cơ hội đấy. Uhm, tôi cho cô xem mấy tấm hình, và xem một đoạn video. Có lẽ cô sẽ đến thành phố Thụy Bảo uống trà của tôi đấy.
Hàn Ỷ Huyên lắc đầu cười nói:
- Không phải đã nói rồi sao? Trực tiếp gửi vào hòm thư cho tôi được rồi... Ha hả, đùa anh đấy. Bây giờ chẳng có việc gì, anh đưa cho tôi xem một chút.
Đỗ Long rút di động của hắn ra. Hàn Ỷ Huyên nhìn thấy di động không nhịn được ngẩng đầu liếc mắt nhìn Đỗ Long, nói:
- Khá xa xỉ nhỉ. Chiếc di động này chẳng có mấy người dám mua đâu.
Đỗ Long cười nói:
- Tôi đề nghị phòng nhân sự Cục công an cấp cho một cái... máy tính bảng... màn hình điện thoại di động hơi nhỏ, không thuận tiện lắm. Có đồ có thể truy cập mạng bất cứ lúc nào, hỗ trợ rất lớn trong việc phá án. Uhm, xem đi. Nếu biết trước sẽ gặp được cô, tôi đã mang một quyển giới thiệu tỉ mỉ hơn rồi.
Hàn Ỷ Huyên liếc nhìn ảnh chụp, nói:
- Oh, phong cảnh quả thật không tệ. Đáng tiếc giao thông không thuận tiện lắm. Chắc hẳn người tới đó du lịch không nhiều nhỉ...
Đỗ Long không nói gì. Hàn Ỷ Huyên nhìn một chút, vẻ mặt càng ngày càng chăm chú. Xem ra phong cảnh của xã Mãnh Tú đã làm cô hứng thú.
Lúc cô xem xong đoạn video mặt trời mọc, Hàn Ỷ Huyên thở sâu, nói:
- Không tồi... Xem ra thật sự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/canh-lo-quan-do/1530773/chuong-707.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.