Chương trước
Chương sau
Con đường phía trước vẫn còn rất nan giải. Dựa theo đường lối trong kế hoạch, con đường mới tu sửa cho phép xe chạy với tốc độ mười km mỗi giờ. Mỗi ngày chạy tám tiếng, hai ngày có thể chạy hết một vòng chín thôn phía dưới xã Mãnh Tú và quay trở lại xã Mãnh Tú. Cũng có nghĩa là sáng sớm khởi hành, tối muộn quay về. Ngoài đường chính của các thôn, mỗi thôn còn có một con đường khác, trong nửa ngày có thể trở lại xã Mãnh Tú. Một khi đường được tu sửa thuận lợi, về sau tình hình tuần tra một vòng phải mất một tuần, khi có việc gấp không thể xuống hoặc quay lại không được sẽ không xảy ra nữa.
Đương nhiên đây vẫn chỉ là kế hoạch, đường xã vẫn còn chưa sửa xong, đường thôn chỉ đành tiếp tục chờ đợi.
Hơn bốn giờ chiều đoàn xe liền tới thôn Nhị Lang. Lúc này Đỗ Long đã cùng Lý Văn Quân hoán đổi thân phận. Hắn lại biến thành Chu Dịch Thăng, Đỗ Long do Lý Văn Quân đóng giả thì nhạt nhẽo trong tầm mắt của mọi người. La Bính Lâm và Tần Tuấn dẫn theo vài tên cảnh sát nhân dân phụ trách an toàn.
Vừa đến thôn Nhị Lang Đường Lệ Phượng liền nhận được điện thoại của Đỗ Long:
- Chị, tổ trọng án có chút việc, tôi phải quay về thành phố Thụy Bảo. Tôi bàn giao cho hai vị sở trưởng La Bính Lâm và Tần Tuấn rồi. Bọn họ sẽ chăm sóc tốt cho mọi người. Nếu chị có chuyện gì, có thể đi tìm Tần Tuấn. Cậu ta là tôi đưa tới, năng lực cũng không tệ lắm đâu.
Đường Lệ Phượng nói:
- Cậu có việc thì về trước đi. Trời tối, đi đường đường cẩn thận. Cậu không ăn tạm chút gì đó trước ah?
Đỗ Long cảm nhận được sự quan tâm của Đường Lệ Phượng, hắn cảm động nói:
- Trên xe có đồ ăn rồi. Công việc khá cấp, tôi phải đi ngay. Chị bảo trọng nhé!
Đường Lệ Phượng nhìn xe cảnh sát Đỗ Long ở đầu thôn quay đầu rời đi. Nhưng không biết người ngồi trên xe thật ra là Lý Văn Quân. Lý Văn Quân giả trang Đỗ Long chỉ có thể giấu diếm tạm thời, ai tiếp xúc nhiều cũng đều có nguy cơ bại lộ. Cho nên kiếm cớ đi khỏi vẫn là tốt nhất.
Đỗ Long rời đi chỉ khiến cho một số người có chút thất vọng. Dưới sự giới thiệu của Đỗ Long, Lâm Nhã Hân đảm nhận trọng trách tiếp đón nhà Lý Văn Cẩm. Đỗ Long đóng giả thành Chu Dịch Thăng để tiếp xúc nhà Lý Văn Cẩm. Cảm giác này rất là kỳ diệu, hắn rất nhanh liền nhận được sự hân hoan của người bạn Trần Dật Lộ.
Thôn Nhị Lang dùng nghi thức được trình bày trước đây để hoan nghênh khách quý. Thấy khách tới, các chàng trai cô gái mặc lễ phục dân tộc, trang điểm tuấn tú lộng lẫy tiến lên một loạt. Mỗi đôi nam thanh nữ tú giành lấy một vị khách khác phái, vây quanh bọn họ đi tới hội trường hình tròn đã được bố trí sẵn.
Cũng không phải tất cả mọi người đều thích được người khác phái tiếp xúc thân mật. Đường Lệ Phượng, Lâm Nhã Hân và Tô Linh Vân đều không để các chàng trai trẻ tuổi vây quanh mình tiếp xúc quá thân mật. Nhưng cũng có người được hưởng đãi ngộ khác nhau. Dưới sự sắp xếp đặc biệt của Đỗ Long, Trưởng thôn của thôn Nhị Lang Đao Cương Hãn sắp xếp cho Chu Chí Viễn hai cô quả phụ vừa mập vừa xấu. Các cô đó bình thường khá dũng mãnh. Đao Cương Hãn nói với bọn họ rằng, hoàn thành nhiệm vụ mỗi người có thể nhận được năm trăm đồng. Nếu có thể giành được trái tim của mục tiêu, thì nửa đời sau các cô đều không cần buồn nữa. Ngoại hình của Chu Chí Viễn vẫn được xem là khá được. Hai cô quả phụ này nhìn cũng khá ưng ý. Bọn họ nắm chặt cánh tay Chu Chí Viễn không buông. Dưới sự chống cự của Chu Chí Viễn, hai người lại càng không ngừng chu cái môi đỏ to như cái chậu hôn vào mặt Chu Chí Viễn.
Chu Chí Viễn tức phát điên. Nhưng trong đám người hỗn loan, vệ sĩ của gã ta đã bị chen ra bên ngoài rồi. Lực khí của hai quả phụ kia cũng khá lớn. Chu Chí Viễn trong lúc nhất thời không có cách nào giãy ra, bị hai quả phụ kia chiếm được không ít hời.
- Cút ngay cho tôi!
Chu Chí Viễn gào thét giận giữ khiến toàn hội trường kinh hãi. Mọi người đều ngẩn ngơ, nhạc khúc cũng ngừng. Tất cả mọi người cùng nhau quay đầu nhìn về hướng Chu Chí Viễn. Chỉ thấy trên mặt Chu Chí Viễn có vết son môi cưỡng hôn lưu lại. Thắt lưng của gã ta cũng chẳng biết lúc nào buông lỏng ra. Chiếc quần tây thời thượng bị tụt xuống, rơi trên đất không biết bị giẫm lên bao nhiêu vết chân.
- Ô... ức hiếp người...
Hai cô gái mặt mũi mỹ lệ dáng người yểu điệu xoay người bỏ chạy. Tất cả mọi người nhíu mày nhìn Chu Chí Viễn, hoài nghi không biết gã ta đã làm trò gì xấu xa. Tô Linh Vân càng cau mày, Chu Chí Viễn trợn mắt há hốc mồm nhìn hai cô gái chạy đi. Chỉ vào hai quả phụ xấu xí thừa dịp loạn trốn sang một bên nói:
- Tôi... Tôi... Là các cô cưỡng hiếp tôi! Tôi gầm lên chính là vì các cô...
Tất cả mọi người đều nhìn Chu Chí Viễn một cách khinh miệt. Đao Cương Hãn ho một tiếng, nói:
- Vị khách quý này, tiết mục tiếp khách hôm nay là được sắp xếp từ sớm. Các nam thanh nữ tú phụ trách tiếp khách đều thông qua chọn lựa. Trang phục bọn họ mặc không giống nhau. Hai đại thẩm này phụ trách bưng trà đưa cơm và quét tước vệ sinh, các cô ấy làm sao có thể chạy lên đây cưỡng hiếp vị khách này được? Thôn Nhị Lang chúng tôi có truyền thống La lang phối, nhưng cũng là chú trọng anh tình tôi nguyện. Nếu như anh không thích các cô ấy tiếp xúc, chỉ cần hơi tỏ vẻ chút, sẽ không ai quấn quít lấy anh đâu... Trên mặt anh bị hôn nhiều như vậy, nhất định là tự nguyện rồi...
Chu Chí Viễn giận giữ nói:
- Ông nói bậy! Các cô đó vừa đến liền cưỡng hiếp tôi, còn kéo mở thắt lưng muốn xâm phạm tôi! Tôi mới nổi giận gầm lên một tiếng đuổi bọn họ đi.
Đao Cương Hãn dùng vẻ mặt kỳ quái 'anh hết cứu rồi' nhìn Chu Chí Viễn. Sự việc mặc dù có chút kỳ quặc, nhưng tất cả mọi người đều thiên về ý không tin tưởng lời của Chu Chí Viễn. Lúc này một giọng trẻ con nói:
- Ba ơi, cái chú kia vì sao gạt người? Rõ ràng là chú ấy hôn các chị trước, còn sờ soạng lên người các chị đấy.
Tất cả ánh mắt đều quét nhìn về phía Trần Dật Lộ đang cưỡi trên vai một người đàn ông. Từ góc độ của đứa bé, quả thật có thể nhìn mọi thứ xảy ra rất rõ ràng.
Trần Tư Cừ nói:
- Tiểu Đường, không được nói bậy.
Trần Dật Lộ không phục nói:
- Con không nói bậy, rõ ràng chính là chú kia nói dối. Con đều nhìn thấy rõ, chú ấy sờ loạn lên người chị ấy. Khi chị ấy phản kháng, chú ấy liền cởi thắt lưng rồi mới hô to. Cô giáo từng nói rồi, cái này gọi là vừa ăn cướp vừa la làng!
Lời đứa nhỏ không ai hoài nghi, ánh mắt của mọi người một lần nữa nhìn lên người Chu Chí Viễn, khinh miệt, vui sướng khi người gặp họa, âm thầm đắc ý... Những ánh mắt này nhìn Chu Chí Viễn cứ như ngàn mũi kim đâm lên người. Chu Chí Viễn không thể nào cãi lại, chỉ tức giận đến phát run. Mặt trắng bệch, mắt đỏ tấy, sau đó lại đen chìm xuống.
- Chu tổng, anh hơi quá đáng rồi!
Lời nói của Tô Linh Vân như hủy tan tia hy vọng cuối cùng của Chu Chí Viễn. Gã ta phẫn nộ muốn điên, quát to một tiếng. Sau đó cầm cái quần lót rơi trên đất lên, xoay người bỏ đi. Cô bé Đao rất tức giận kêu lên:
- Anh không thể đi, anh nhất định xin lỗi tiểu Tinh bọn họ.
Chu Chí Viễn không dừng lại, đi thẳng tới xe của mình, sầm mặt nói với lái xe:
- Quay đầu, quay về thành phố Thụy Bảo.
Thư ký của Chu Chí Viễn Triệu Khánh đuổi tới, thấy thế vội hỏi:
- Chu tổng, nếu lần này đi khỏi, sẽ không còn cơ hội làm sáng tỏ mọi chuyện nữa. Chuyện này rõ ràng có người hãm hại. Chu tổng cũng không thể cứ như vậy bỏ đi, trừ phi anh tính từ bỏ theo đuổi Tô tiểu thư.
Đối với Chu Chí Viễn mà nói theo đuổi Tô Linh Vân mới là đại sự hàng đầu. Chu Chí Viễn tỉnh táo lại, hỏi:
- Các người đều thấy rõ rồi chứ? Tôi là bị người hãm hại!
Triệu Khánh lôi khăn ướt đưa cho Chu Chí Viễn, nói:
- Chu tổng, anh lau mặt trước đã... Chúng tôi đều thấy rõ, hai người đàn bà xấu xí kia thừa dịp loạn hôn bậy. Hai cô gái xinh đẹp đến đây lúc nào chúng ta cũng không chú ý. Chắc chắn là các cô đó cởi quần của Chu tổng đúng không?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.