Đường Lệ Phượng xoay người nói với một ông lão tóc trắng xoá:
- Hiệu trưởng Hà, ông hãy dẫn chúng tôi vào giới thiệu một chút tình hình trường học.
Hiệu trưởng Hà kích động trả lời một tiếng, đầu tiên khom mình cúi chào mọi người nói:
- Tôi đại diện cho tất cả giáo viên và học sinh xã Mãnh Tú cảm ơn mọi người!
Thấy một người già như vậy hành lễ với mình, Tô Linh Vân vội vàng bước lên đỡ ông, nói:
- Hiệu trưởng Hà, ông mau đứng lên. Chúng tôi chỉ là tận chút sức nhỏ thôi. Chúng tôi không nhận nổi lễ lớn như vậy đâu…
Hiệu trưởng Hà nhếch môi cười nói:
- Mọi người là đại ân nhân của bọn trẻ, ai nói chịu không nổi? Trường tiểu học Xã Mãnh Tú được xây dựng từ những năm tám mươi. Lúc ấy nó đẹp là thế. Hơn ba mươi năm qua đi, vẫn không có tiền tu sửa. Ngôi trường xinh đẹp như thế cuối cùng lại biến thành bộ dạng này…
Chung Lâm Hoa thúc giục nói:
- Hiệu trưởng Hà, bây giờ không phải lúc nói những điều này. Ông mau dẫn mọi người vào thăm quan chút đi.
Hiệu trưởng Hà gật đầu, nói:
- Được, mọi người đi theo tôi. Thật ra cũng không có gì đẹp đẽ, mục nát tả tơi hết rồi. Nhìn bọn trẻ học ở nơi như thế này, thật đau lòng quá…
Tiếng kêu két két chói tai của chiếc cửa sắt được đỡ rời ra. Trục quay của nó đã hỏng rồi. Sau khi bước vào cửa chính trường học, mọi người liền đi tới trước sân thể dục rải đá vụn. Một đầu sân còn dựng một cây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/canh-lo-quan-do/1530750/chuong-684.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.