Chương trước
Chương sau
Trong khi Đỗ Long đang vắt óc suy nghĩ không thể giải thích được thì Bạch Hồng Ấn, Trương Hoành Lợi và Đường Minh Hoa đều lần lượt trở về, sau đó mọi người cùng ngồi lại, lập tức mở cuộc họp.
Đầu tiên, mọi người đều báo cáo về các tài liệu mình đã điều tra được, trong đó bọn Đường Minh Hoa đã điều tra được đích thực Lư Tồn Tiệp và Quách Ngạn Tiêu năm đó đã dẫn mấy người về thôn Uyển Khê nghỉ ngơi, thời gian là từ ngày mồng 5 tới ngày mồng 8 tháng 8, tất cả gồm 4 ngày. Khi đó bọn người Lư Tồn Tiệp có đi hai chiếc xe minibus, hoàn toàn có khả năng chứa thi thể vận chuyển tới thôn Uyển Khê.
Đỗ Long đem thời gian ghi chép lại trên tấm bảng trắng, sau đó tiếp tục ghi lại thời gian số tài khoản của bọn Trần Khánh Minh đột nhiên tăng thêm hơn 100 tệ là ngày 10 tháng 8.
Tiếp theo là manh mối ông chủ tiệm đồ trang trí nghệ thuật cung cấp, ngày 13 tháng 8 có người tới mua một chiếc vại gốm, nhưng kết quả lại không mua nữa.
Về sau nữa số tài khoản của Quách Ngạn Tiêu rất nhanh đã tăng thêm hơn 13 triệu tệ, qua hai ngày tiếp theo, Lư Tồn Tiệp và Quách Ngạn Tiêu lại cùng xuất hiện tại Cục công thương, mỗi người đều đăng ký mở công ty riêng.
Nhìn một chuỗi thời gian này, trong lòng mọi người đều có suy nghĩ, Đỗ Long nói:
- Trần Khánh Minh đúng là đã tự biên tự diễn nói dối, nghĩ có thể giải thích được nguyên do đột nhiên bọn họ có tiền. Nếu dựa theo các sự việc độc lập, quả thực rất khó vạch trần việc bọn họ đã nói dối, song sau khi tập hợp các manh mối lại thì việc bọn họ nói dối đã hoàn toàn bại lộ, điều này khiến người ta không thể không nghi ngờ rốt cuộc bọn họ muốn che dấu cái gì đó.
Đường Minh Hoa nói tiếp:
- Chúng ta có thể đưa ra giả thuyết, nếu như chiếc vại gốm chính là do bọn họ ném xuống đầm nước, như vậy tất cả đã được giải quyết rồi, vì thế tôi cho rằng khả năng giả thiết này được thành lập là rất lớn, chúng ta nên điều tra cẩn thận giả thuyết này.
Bạch Hồng Ấn nói:
- Vậy thì bắt bọn họ lại thẩm vấn kỹ lưỡng.
Vương Phu Vũ nói:
- Hiện tại chúng ta không có chứng cứ gì, chỉ dựa vào phỏng đoán mà đi bắt bọn họ thì không hay lắm?
Mọi người bắt đầu thảo luận, Đỗ Long và Đường Minh Hoa không nói lời nào, chỉ nghe mỗi người phát biểu ý kiến của riêng mình. Có người cho rằng không nên rút dây động rừng, có người lại cho rằng trước tiên bắt ba người làm thuê bọn Trần Khánh Minh lại mang về thẩm vấn.
Thẩm Băng Thanh vẫn không hé một lời, mãi tới khi mọi người đã nói xong, khi hai tổ trưởng đều nhìn anh ta, lúc này anh ta mới nói:
- Mọi người hình như đã quên mất một điều, không phải chỉ có năm thanh niên trong thôn Uyển Khê đồng thời trở nên giàu có trong một đêm? Tổ trưởng Đỗ cũng đã nói, ngoài Đỗ Thì Kiệt còn có hai người khác, mà hai người này hiện tại chắc chắn đang ở Quảng Đông. Nếu như chúng ta bắt bọn Trần Khánh Minh lại, vậy hai tên này có thể sẽ lập tức bỏ trốn mất dạng, vì vậy tôi cảm thấy trước tiên chúng ta nên điều người tới Quảng Đông tìm bọn họ, tìm kiếm, đột phá hang ổ từ chỗ bọn chúng. Thôn Uyển Khê còn có rất nhiều người làm thuê ở Quảng Đông, chúng ta có thể giả bộ men theo manh mối khác để điều tra, như vậy sẽ không rút dây động rừng.
Đỗ Long cười nói:
- Đúng vậy, chúng ta quả thật nên điều người đi Quảng Đông, anh Đường cảm thấy nên điều ai đi hợp lý nhất?
Đường Minh Hoa nói:
- Người đi Quảng Đông phải là người có kinh nghiệm, tôi thấy hay là đích thân tôi đi một chuyến, các cậu ai muốn đi cùng tôi? Tôi cần hai người tình nguyện.
Hai thằng hề Bạch Hồng Ấn và Trương Hoành Lợi cùng cướp lời mà nói:
- Tôi đi! Tôi đi!
Đường Minh Hoa cười nói:
- Tổ trưởng Đỗ, cậu cảm thấy thế nào?
Đỗ Long nói:
- Vậy anh dẫn hai người bọn họ cùng đi đi. Để tránh hai tên kia nhận được tin tức chạy trốn mất, trước tiên chúng ta nên thả chút khói đạn. Bạch Hồng Ấn, Trương Hoành Lợi, ngày mai hai cậu chạy tới thôn Uyển Khê một chuyến, tìm trưởng thôn yêu cầu danh sách những người đi làm thuê ở Quảng Đông, sau đó tới từng nhà tìm phương thức liên lạc, tạo ra cảm giác ảo là chúng ta đang điều tra người khác. Đương nhiên, phương thức liên hệ của Trương Huy và La Kiện Minh các cậu cũng phải nắm được.
Đường Minh Hoa nói:
- Phương thức liên lạc của bọn họ tôi có, còn cần đi tìm nữa sao?
Đỗ Long nói:
- Vậy thì tốt rồi, bây giờ chúng ta thảo luận một chút về vấn đề thân phận của nạn nhân. Bất luận là kiểm tra thi thể hay sàng lọc trên máy tính, trước mắt vẫn chưa thể điều tra chính xác thân phận của nạn nhân, không biết được nguồn gốc của nạn nhân, chúng ta rất khó để nghi phạm mở miệng, anh Đường cảm thấy sao?
Đường Minh Hoa nói:
- Không sai, bọn người Trần Khánh Minh chỉ phụ trách vứt xác, bọn họ có lẽ cũng không rõ nạn nhân là ai. Nếu trong trường hợp không rõ thân phận nạn nhân, Lư Tồn Tiệp và Quách Ngạn Tiêu nhất định sẽ liều mạng chống chế, chúng ta lại không thể dùng cách tra tấn ép cung buộc bọn họ mở miệng, vậy chỉ có thể nghĩ cách khác.
Đỗ Long nói:
- Dựa theo phương pháp thông thường rất khó điều tra ra thân phận nạn nhân. Tôi có một cách, có lẽ có thể thử mộ chút, các cậu đã nghe qua kỹ thuật khôi phục khuôn mặt chưa? Cũng chính là mượn hộp sọ của nạn nhân, dùng đất sét hay các thứ khác thay thế da thịt, khôi phục khuôn mặt của người chết. Kỹ thuật này tuy không đảm bảo chắc chắn nhưng có thể thử nghiệm.
Tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn Đỗ Long, chỉ nhìn Đỗ Long nói:
- Tôi quen một học giả về lĩnh vực này, mời cô ấy tới giúp đỡ sẽ không cần tiêu tốn thứ gì, bởi vì đối với cô ấy mà nói đây chính là cơ hộ tiếp xúc thực tiễn.
Đường Minh Hoa nói:
- Vậy thì thử xem đi.
Đỗ Long gật đầu, hướng ánh mắt nhìn mọi người hỏi:
- Mọi người còn có gì cần bổ sung không?
Buổi họp thảo luận về tình tiết vụ án đã kết thúc như vậy, lúc này cũng đã tới giờ ăn cơm tối, mọi người lần lượt ra về. Bởi vì vụ án tạm thời không có manh mối gì khác, cho nên ngoài trừ tên nhóc cực khổ Uông Lập Bân vẫn cần phải tiếp tục tăng ca thì mọi người đều có thể trở về nhà nghỉ ngơi.
Trên đường đi mua đồ ăn Thẩm Băng Thanh hỏi:
- Đỗ Long, anh quen biết loại người học giả gì đó khi nào vậy? Anh khẳng định cô ấy sẽ tới giúp đỡ không?
Đỗ Long nói:
- Quen biết trước đó, là con gái của một thầy giáo của tôi. Tôi mời cô ấy tới giúp, cô ấy nhất định sẽ tới.
Thẩm Băng Thanh bĩu môi, Thạch Siêu Vũ cười nói:
- Không phải lại là một người đẹp nữa chứ?
Đỗ Long cười nói:
- Đã từng là người đẹp, hơn nữa đã lập gia đình sinh con, không có cơ hội cho cậu đâu.
- Oh…
Thạch Siêu Vũ tiếc nuối nói, từ khi có bạn gái, tính cách y cũng đã cởi mở hơn nhiều.
Thẩm Băng Thanh lại nghi ngờ nhìn Đỗ Long một cái. Con người này, từ khi nào lại quen biết một người đẹp học giả gì đó chứ? Trước đây chưa từng nghe hắn nói qua.
Đỗ Long giải thích:
- Kỳ thực… tôi cũng chưa từng nhìn thấy khuôn mặt của cô ấy, chỉ là liên lạc vài lần với cô ấy trên mạng, cha cô ấy là giáo sư Lý Vân Lâm đã giúp đỡ tôi rất nhiều…lần đó ở huyện Võ Khê…
Chuyện xảy ra ở huyện Võ Khê Thẩm Băng Thanh đã nghe Đỗ Long nói qua, y chợt nói:
- Ồ, vị kia chính là con gái của pháp y quyền uy, cô ấy là chuyên gia nhân loại học sao? Cái này tôi chưa từng gnhe anh nói qua.
Buổi tối, sau khi ăn cơm xong Đỗ Long quay về phòng của mình, khóa trái cửa, cầm di động đi đi lại lại hai vòng trong phòng, khó khăn lắm mới hạ quyết tâm gọi một số điện thoại, sau khi ấn số điện thoại, màn hình hiển thị tên Trần Tư Cừ rất rõ ràng.
- Alo, tôi là Trần Tư Cừ.
- Tôi là Đỗ Long, còn nhớ tôi không? Chúng ta đã gặp mặt ở huyện Võ Khê…
Đầu dây bên kia đột nhiên truyền tới một tiếng bịch, tiếp theo là tiếng Trần Tư Cừ lớn tiếng hét lên:
- Văn Gấm, Văn Gấm, là điện thoại của Đỗ Long, anh đã nói với em rồi, cái tên tự xưng tiểu sư đệ của chúng ta…alo, alo…Đỗ Long, tên lừa đảo nhà cậu, có bản lĩnh cậu trốn tiếp đi…
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.