Chương trước
Chương sau
Tô Linh Vân kinh ngạc ồ một tiếng, lại cẩn thận nhìn về phía người “Trẻ tuổi đẹp trai” kia, vừa nhìn cô đã phát hiện người trẻ tuổi đẹp trai kia trong động tác giơ tay nhấc chân quả nhiên mang theo vẻ nữ tính, Tô Linh Vân lúc này mới chợt hiểu cười, cô đảo mắt, cười nói:
- Xem ra điệu nhảy tiếp theo tôi có bạn nhảy tốt hơn rồi…
Vẻ mặt Đỗ Long lập tức trở nên cứng nhắc, chân của hắn cũng chậm một nhịp, kết quả vừa lúc dẫm lên chân Tô Linh Vân.
Tô Linh Vân kêu a một, Đỗ Long vội vàng nhấc chân, sau đó ân cần hỏi han:
- Đau không? Thật xin lỗi, tôi không cố ý.
Tô Linh Vân hơi duỗi ngón chân trong giầy một chút, đau đớn nhanh chóng giảm bớt, cô nói:
- Cũng may tôi đi giày thể thao, nếu không đảm bảo bị giẫm sưng lên, lúc anh cùng bạn gái khiêu vũ cũng thường không tập trung như vậy sao?
Đỗ Long cười khổ nói:
- Vì tôi nghe Tô tổng nói cùng tên giả trai kia khiêu vũ, trong lúc nhất thời có chút kinh ngạc quá, thật có lỗi. Tô tổng có muốn nghỉ ngơi một chút hay đi kiểm tra xem có bị thương hay không?
Tô Linh Vân lắc đầu nói:
- Không cần, đã hết đau, anh Chu kể từ khi chia tay ở Myanma, thì không nghe được tin tức gì về anh, có phải anh Chu đi nghỉ dưỡng ở đâu không?
Đỗ Long cười nói:
- Tô tổng thật quan tâm tôi nha.
Tô Linh Vân rủ mặt xuống, nói:
- Chỉ là quan tâm như một người bạn mà thôi, anh Chu không nên hiểu lầm.
Đỗ Long rất muốn hỏi một tiếng hiểu lầm cái gì, nhưng hắn nhịn được, nói:
- Tô tổng không phải vợ tôi, cho dù tôi có tình cờ lộ diện, Tô tổng cũng không chắc đã biết, trên thực tế vẫn có người tìm tôi, thậm chí có người có ý đồ bắt cóc tôi, tôi đành trốn Đông trốn Tây.
Tô Linh Vân nói:
- Thì ra là thế… Anh Chu nếu cần, bất cứ lúc nào cũng có thể tới tìm tôi, có thể tôi giúp được.
Đỗ Long cười nói:
- Cảm ơn ý tốt của Tô tổng, tôi và công ty châu báu Trần thị đã hợp tác, trước mắt vẫn tương đối an toàn.
Tô Linh Vân nói:
- Trần thị… Ừm, thì ra anh Chu đã có cách tự bảo vệ, là tôi lắm lời.
Đỗ Long cười nói:
- Đâu có đâu có, Tô tổng có ý sẵn lòng giúp đỡ, Chu mỗ được quan tâm mà e ngại… Tôi chỉ là có chút kì lạ, hay là Tô tổng cũng muốn đặt chân vào ngành sản xuất Phỉ Thúy?
Tô Linh Vân nói:
- Anh Chu đã hiểu lầm, tôi chỉ là… Trên quan hệ bạn bè…
Đỗ Long nhìn cô, đột nhiên nói:
- Tô tổng đối với tôi như có chút đặc biệt, tôi tự hỏi có điều gì khiến Tô tổng … Hay là tôi với người nào đó trong lòng Tô tổng có chút tương tự, nên Tô tổng mới đặc biệt yêu mến?
Tô Linh Vân kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Đỗ Long, nói:
- Anh Chu thật là một câu làm thức tỉnh người trong mộng, tự mình thì không nhận ra… Dáng người anh Chu, quả thật theo tôi có chút giống một người bạn.
Đỗ Long cười khổ nói:
- Vậy rốt cuộc tôi đây nên vui hay tỏ vẻ tiếc nuối?
Tô Linh Vân nói:
- Anh Chu xin chớ trách, thật sự là càng nhìn càng giống, anh ấy cũng luôn đeo kính râm, vì mắt trái anh ấy…
Đỗ Long bỏ kính xuống, cười nói:
- Tô tổng nhìn xem là thế này sao?
Mắt trái Đỗ Long lúc này trắng đen rõ ràng, vẻ mặt sáng ngời, Tô Linh Vân vừa nhìn thấy liền bác bỏ, cô cười nói:
- Không giống, cái này không giống rồi…
Cùng lúc đó còn có vô số người đang nhìn Đỗ Long, bao gồm Đường Lệ Phượng thành phố Thụy Bảo nằm phía tây nam chiều cao trung bình con người ở đây tương đối thấp, dáng người Đỗ Long trong đám người đó gần như có thể nói là hạc giữa bầy gà., Đường Lệ Phượng lúc đầu cũng không chú ý, cô đang nhảy cùng Lý Thụy Trân, đột nhiên bóng lưng Đỗ Long thoáng cái đi qua trước mặt cô, một bóng hình chôn sâu trong lòng đột nhiên dâng lên, Đường Lệ Phượng trong lòng rung mạnh, bóng dáng này, rất giống người đàn ông che mặt buổi tối đó đã cường bạo cô nhiều lần!
Lý Thụy Trân nhận thấy nét mặt Đường Lệ Phượng thay đổi, cô ân cần hỏi han:
- Bí thư Đường, cô làm sao vậy?
Đường Lệ Phượng sắc mặt tái nhợt ấp úng nói:
- Tôi… Tôi hơi khó chịu, tôi đi trước…
Đường Lệ Phượng nhanh chóng đi đến phòng thay quần áo, Lý Thụy Trân nghi ngờ nhìn theo bóng lưng cô, sau đó đột nhiên liền nhìn đến cháu gái mình không ngờ lại đang nắm tay một mỹ nữ nhảy múa, mỹ nữ kia cô cao hơn nhiều so với, hai người nhảy rất hăng hái.
- Cô bé kia … Cũng quá nghịch ngợm rồi!
Lý Thụy Trân đang lắc đầu, bỗng thấy cháu gái mình đột nhiên nhón chân lên hôn cô gái kia, Lý Thụy Trân mở to mắt, chỉ thấy vị Thẩm tiểu thư kia rất tức giận bỏ tay cô cháu gái, nổi giận đùng đùng đi sang phía bên kia, mà cô cháu gái thì mặt cười đuổi theo dỗ dành chịu tội., Lý Thụy Trân nhìn thấy trợn mắt há mồm, nghĩ lại biểu hiện bình thường của cháu gái, trong lòng cô âm thầm kinh hô:
- Nguy rồi, cô bé kia không phải là… Vậy tốt không?
- Bạn gái của anh có vẻ tức giận, anh đi an ủi một chút chứ?
Tô Linh Vân cũng nhìn thấy, cô nói với Đỗ Long.
Đỗ Long cười nói:
- Không cần, một lát là ổn, không tin chúng ta có thể đánh cuộc…
Tô Linh Vân lắc đầu nói:
- Tôi không đánh cuộc, bất cứ chuyện gì không xác định tôi đều không tham dự…
Đỗ Long cười nói:
- Vậy cuộc sống của cô chẳng phải mất đi nhiều niềm vui? Hay là… Cô sợ mình thua?
Tô Linh Vân nói:
- Có lẽ vậy… Tôi không thích loại cảm giác lo được lo mất đó…
Đỗ Long nói:
- Thật ra tính mạng mình cũng như một canh bạc, chúng ta không biết bản thân khi nào sống, cũng không biết bản thân khi nào chết, bất luận là công việc hay là hay hôn nhân, trong cuộc đời toàn bộ đều không biết. Mỗi bước đi đều là đang đánh cuộc, thắng đương nhiên tốt, thua đơn giản cũng là từ đầu đã vậy mà thôi, không có gì to tát. Tô tổng đối với cuộc sống như vậy thật cẩn thận, theo tôi chưa hẳn đã là chuyện tốt.
Tô Linh Vân nói:
- Đạo lý ai ai cũng có thể nói, trước kia tôi cũng đánh cuộc qua, đáng tiếc lại thua rất thảm… Từ nay về sau tôi quyết không bao giờ đánh cuộc nữa, thực tế không thể không cuộc, ít nhất cũng phải chọn đánh cuộc mang tính không lớn như vậy…
Đỗ Long nhìn chằm chằm vào mắt cô, nói:
- Cô đang cố ý thua trận, đúng không?
Tô Linh Vân nói:
- Đúng hay không cũng không quan trọng, tóm lại là tôi thua.
Đỗ Long lắc đầu nói:
- Cô nghĩ như vậy là sai đấy, gia thế cũng là một bộ phận của toàn thể thực lực, nếu bỏ đi ảnh hưởng của gia thế, cô cảm thấy tập đoàn Linh Phong có đạt được những thành tựu như ngày hôm nay không?
Tô Linh Vân lắc đầu nói:
- Tôi không biết, có lẽ… Không thể được…
Đỗ Long nói:
- Không phải là có lẽ, mà là khẳng định không thể, cô không đánh cuộc,là bởi vì cô căn bản không cần đánh cuộc cũng đã khẳng định thắng rồi, cô không chỉ sợ thua, cô căn bản chính là hoàn toàn không tin vào bản thân!
Tô Linh Vân trầm mặc một chút, đột nhiên nói:
- Anh Chu, tôi không biết tại sao phải nói với anh nhiều như vậy, nhưng tôi nghĩ đến đây nên chấm dứt được rồi.
Đỗ Long cười nói:
- Được rồi, vậy chúng ta nói sang chủ đề khác, mua bán công khai mùa thu ở Myanma vào cuối tháng mười nghe nói là cuộc mua bán lớn nhất từ trước tới nay, Tô tổng có hứng thú không…
Tô Linh Vân lắc đầu nói:
- Không, tôi không có hứng thú, anh Chu, xin phép vắng mặt một chút…
Tô Linh Vân vội vàng rời đi, Đỗ Long nhìn bóng lưng cô không khỏi khẽ mỉm cười, loại người này tự cho mình là đại tiểu thư, không kích thích các cô một chút chắc là sẽ không tỉnh ngộ đây. Nếu Tô Linh Vân cảm thấy lời của hắn không đúng, có thể bỏ qua không cần để ý, không cần phải chạy trốn. Đỗ Long ít có cơ hội tiếp xúc, mỗi lần đều nắm chặt cơ hội, để lại ấn tượng sâu sắc cho cô mới được, Tô Linh Vân không thích đánh cuộc, còn hắn không đánh cược không được!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.