Chương trước
Chương sau
Đỗ Long đang định đi đến chỗ Kỷ Lỗi, đột nhiên một khuôn mặt đầy sẹo xuất hiện trước mặt Đỗ Long, đứng bên Đỗ Long là ba mỹ nữ, đột nhiên đối mặt với một khuôn mặt xấu như vậy, Đỗ Long cũng không kịp hô hấp, chỉ thấy Du Tinh Thần nói:
- Anh Chu, tôi muốn nói chuyện với anh, để không hù dọa đến ba vị tiểu thư xinh đẹp, tôi nghĩ chúng ta nên ra bên kia nói đi.
Đỗ Long cười nói:
- Anh Du, anh trước đây đã gặp qua Quân San, thậm chí còn ôm cô ấy? Anh hận thù người khác là một chuyện, nhưng cháu gái của anh không có hận thù với anh, cô ấy vẫn rất kính trọng anh… Quân San, nhìn thấy chú cũng không chào sao?
Du Tinh Thần nghe Đỗ Long nói xong cũng không thể không nhìn về phía Kỷ Quân San, đứa bé gào khóc đòi ăn năm đó, bây giờ đã trở thành cô gái xinh đẹp rồi. Kỷ Quân San hơi có vẻ kích động nhìn y, đột nhiên tiến lên một bước khom người nói:
- Chú… Ba rất nhớ chú…
Khóe mắt Du Tinh Thần đã có chút ươn ướt, y hừ một tiếng, nói:
- Cô nhận lầm người rồi, tôi không phải chú cô, anh Chu, mời đi theo tôi.
Nói xong Du Tinh Thần xoay người rời đi, Kỷ Quân San kích động kêu lên:
- Chú… Mọi người đều đợi chú… Về nhà…
Người Du Tinh Thần khẽ run lên, nhưng vẫn kiên định thẳng bước đi, Đỗ Long an ủi Kỷ Quân San:
- Đừng lo lắng, nếu đúng là ông ta, ông ta sẽ trốn không thoát, anh xem ông ta muốn nói gì, có lẽ còn đang suy nghĩ khối phế liệu kia…
Đỗ Long đi theo vào một góc không có ai, Du Tinh Thần xoay người, nhìn Đỗ Long, nói:
- Anh Chu, có lúc tôi rất cảm kích anh, có lúc lại chán ghét anh phá hỏng chuyện của tôi, anh nói tôi nên nói với anh thế naò cho phải đây?
Đỗ Long cười nói:
- Anh cảm kích tôi ép ba anh về hưu? Nhìn không ra anh còn rất quan tâm ông ta đấy, lớn tuổi như vậy rồi, quả thật nên nghỉ ngơi.
Du Tinh Thần cười lạnh nói:
- Tôi ước gì ông ta sớm đi đời nhà ma… Anh Chu, khối nguyên liệu thô kia anh rốt cuộc thế nào mới bằng lòng bán lại? Cần tiền tôi chỉ có một trăm triệu, cần cái khác thì…phải xem là điều kiện gì rồi.
Đỗ Long cười nói:
- Anh vất vả hai mươi năm, thật không dễ có một trăm triệu, và giành được một danh tiếng tốt, nếu là thua bởi một khối phế liệu này, anh còn chịu đựng nổi sao?
Du Tinh Thần lạnh nhạt nói:
- Đó là việc của tôi, không nhọc anh Chu quan tâm, tôi hiện tại chỉ muốn biết bên trong rốt cuộc có cái gì… Mặc kệ kết quả như thế nào, tôi đã quyết định từ nay về sau rửa tay chậu vàng, không tiếp tục cược thạch nữa.
Đỗ Long cười nói:
- Đã hạ quyết tâm như vậy, cần gì phải mạo hiểm thế? Như vậy đi, tôi có thể miễn phí giải thạch cho anh, thỏa mãn lòng hiếu kì của anh, nhưng có một yêu cầu, anh nhất định phải ở Kỷ gia bảo, giải trước mặt mọi người của Kỷ gia, anh có giám hay không?
Toàn thân Du Tinh Thần run lên, những vết sẹo vì bỏng trên mặt giống những con giun bắt đầu vặn vẹo, thanh âm y khàn khàn nói:
- Anh tốn ba mươi triệu, chính là muốn tôi trở lại làm vai hề một lần nữa sao?
Đỗ Long nghiêm nghị nói:
- Anh sai rồi, tôi không hảo tâm như vậy, phí ba mươi triệu giúp cái lão già Kỷ Lỗi chết tiệt chơi anh? Tôi có nhàm chán như vậy sao? Tôi là để mắt anh mới cho anh cơ hội này, tôi cho anh ba ngày suy nghĩ, ba ngày sau tôi gọi người chở nửa khối nguyên liệu thô kia đi, anh cũng sẽ không còn cơ hội giải nó nữa đâu.
Đỗ Long nói xong người rời đi, Du Tinh Thần hai đấm xiết chặt, y vội hít một hơi, thấp giọng nói:
- Chu Dịch Thăng, anh rốt cuộc muốn làm cái gì?
Đỗ Long quay đầu lạnh nhạt nói:
- Tôi không muốn người phụ nữ của tôi quá mệt mỏi, cho nên tôi hy vọng anh có thể trở về Kỷ gia tiếp nhận chức vụ vị trí gia chủ, giữ lại nửa khối nguyên liệu thô này là để tạo thế cho anh … Ngu ngốc… Sau khi anh suy nghĩ kĩ thì liên lạc lại với tôi.
Đỗ Long đi rồi, để lại Du Tinh Thần ở đó đau khổ giãy dụa, Trần Quế Quân đi đến bên cạnh y, hỏi:
- Đỗ Long và anh nói gì thế? Anh cho dù có cược một tỷ cũng không khó xử như vậy, tôi không khỏi tò mò rồi…
Du Tinh Thần nhắm hai mắt lại, một hồi lâu y mới mở mắt ra, khôi phục bình tĩnh nói:
- Hắn muốn tôi trở về Kỷ gia, kế nhiệm vị trí gia chủ…
Trần Quế Trân chớp mắt, y cười nói:
- Tốt, đây là chuyện tốt, chẳng lẽ anh từ chối?
Du Tinh Thần nghi ngờ nhìn Trần Quế Trân, nói:
- Anh cảm thấy đây là chuyện tốt? Nếu tôi đi rồi, anh lập tức đi đời.
Trần Quế Quân cười nói:
- Vậy anh chớ đi vội, đợi anh tôi trở về anh đi cũng không muộn… Đã đợi nhiều năm như vậy, chờ thêm hai ba tháng cũng không nhằm nhò gì đúng không?
Du Tinh Thần nhíu nhíu mày, nói:
- Vậy để tôi suy nghĩ một chút…
Đỗ Long rốt cục thoát khỏi giằng co, đang muốn đi đến chỗ Kỷ Lỗi, lại không thấy lão đâu. Lúc này đã gần 6:30, nên khách khứa đã tới, yến hội sảnh đột nhiên vang lên giai điệu chào đón, ánh đèn trong sảnh tối sầm lại, mà chiếu thẳng ánh đèn sân khấu vào phía tường đối diện cửa chính, một giọng nói:
- Thưa các vị lãnh đạo, quan khách, tiệc tối sắp bắt đầu, xin mời Bí thư Đường của chúng ta nói vài lời với mọi người…
Trong tiếng vỗ tay nhiệt liệt, Đường Lệ Phượng nhận lấy micro, cô mỉm cười nói:
- Chào mọi người, tôi là Đường Lệ Phượng, rất vui được sum họp cùng mọi người …
Đường Lệ Phượng nói vài câu khách sáo như rập theo một bản sau đó rất nhanh vào vấn đề chính, cô bày tỏ thành phố Thụy Bảo đang bước vào giai đoạn phát triển ở tốc độ cao, hoan nghênh mọi người đầu tư ở thành phố Thụy Bảo tái đầu tư, sau đó lại bày tỏ thành phố Thụy Bảo còn có rất nhiều sơn thôn nghèo khó, cuộc sống cơ bản, điều kiện học tập của trẻ em trong thôn đều không được đầy đủ, hy vọng khách quý ở đây haò hiệp quyên góp, để giúp cho một phần tương lai của đất nước.
Hóa ra tiệc này là tiệc quyên góp từ thiện, Đỗ Long nhìn Lâm Nhã Hân, Lâm Nhã Hân áy náy nhìn hắn, thấp giọng nói:
- Bí thư Đường nói, đây là tự nguyện, quyên hay không quyên cũng không ép.
Quả nhiên, Đường Lệ Phượng liền tỏ vẻ đây là dựa vào tự nguyện quyên tiền, tuy nhiên đến thì đã đến rồi, mọi người đều có mặt mũi, nói không quyên chẳng phải là thật mất mặt? Đỗ Long đang suy nghĩ, đã thấy đám người đứng ngoài xem vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt, dường như tất cả mọi người vô cùng ủng hộ, như này có chút kì quái.
- Có phải trong chuyện này chỉ có tôi là bị giấu hay không?
Đỗ Long nghi hoặc hỏi.
Lâm Nhã Hân cười nói:
- Ai bảo cậu… không cho tôi cơ hội nói chuyện…
Đỗ Long trừng mắt nhìn cô ta, thì ra là thế…
Đường Lệ Phượng tuyên bố tài khoản quyên tiền khởi động, và cô quyên mười ngàn đầu tiên, tiền không nhiều lắm, tuy nhiên là một cán bộ lãnh đạo, quyên hơn cũng không thỏa, có cô đi đầu, các cán bộ thành phố Thụy Bảo đến tham dự đều lần lượt quyên tiền, nhiều thì mấy ngàn, it thì mấy trăm, mọi người dường như sớm có ăn ý, chức vụ lớn nhỏ và cấp bậc lớn nhỏ theo thứ tự giảm dần.
Chờ các quan chức nhà nước xong, kế tiếp liền đến lượt đi gặp các thương nhân, mọi người cũng nhiệt liệt hưởng ứng, đều quyên tặng, tuy nhiên theo số lượng quyên tiền của bọn họ Đỗ Long cũng nhìn ra một chút mối khóe. Tình huống vừa khéo tương phản với cán bộ nhà nước quyên tiền theo thứ tự giảm dần, các thương nhân quyên tiền là tăng dần, vị quyên tiền đầu tiên là hơn một trăm ngàn, về sau chỉ có càng ngày càng nhiều, xem ra mọi người cũng có sự ăn ý, có tiền là hơn, dù sao tất cả mọi người cũng gần giống nhau, không cần phải tranh giành thắng thua cái gì vào lúc này.
Tuy rằng quyên đến quyên đi thì được ba năm triệu, tuy nhiên số người quyên nhiều, tích lũy được một số cũng không ít, Đỗ Long thấy Lâm Nhã Hân bộ dạng đã tính trước, hỏi:
- Chị chuẩn bị quyên bao nhiêu?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.