Chương trước
Chương sau
Ánh mắt Đỗ Long hơi nhíu lại, hắn cười ha hả nói:
- Thế nào? Các người còn muốn giết người diệt khẩu? Cứ việc tới thử xem sao!
Từ Hải Đào cảm thấy tay Đỗ Long truyền đến một lực lớn siết y sắp không thở nổi, Từ Hải Đào vội nói:
- Dừng tay… Các anh chớ làm loạn, cảnh sát Đỗ… Làm sao anh biết chúng tôi lặng lẽ mang thứ đó chôn? Chúng tôi rõ ràng rất cẩn thận rồi…
Đỗ Long đắc ý cười nói:
- Tôi thần cơ diệu toán đã sớm biết mấy thằng nhóc các cậu muốn làm gì, có những việc không cần phải tận mắt thấy… Cậu bé, theo tôi thấy các cậu còn rất non, thành thật một chút cho tôi đưa tôi đi đào thứ đó ra!
Đỗ Long áp Từ Hải Đào ủ rũ và đám người Dương Tài Dũng đi vào rừng cây, đào hung khí bọn họ vừa mới chôn xuống không lâu lên, giống như Đỗ Long đã đoán trước, trên mấy cái cuốc, lưỡi hái đó dính không ít máu, mấy người trọng thương của thôn Đán Đán đoán chừng do mấy thứ này đả thương.
Vừa mới bị Chung Lâm Hoa dạy dỗ một trận, Từ Cần Phát vội trở về sắp xếp thôn dân rút lui, đột nhiên gặp con mình và vài người trong thôn bị Đỗ Long mang đi, ông ta giật mình kinh hãi vội vàng hỏi:
- Cảnh sát Đỗ, chuyện gì thế này? Sao anh còng con tôi lại?
Đỗ Long nói:
- Con của ông cầm đầu giấu hung khí hơn nữa còn không thật thà khai báo, tôi đành đưa bọn họ về tra khảo thôi.
Từ Cần Phát hiểu ra ông ta kéo Đỗ Long sang một bên, hạ giọng nói:
- Cảnh sát Đỗ, Hải Đào không đả thương người, thật đấy, tôi ở đằng sau vẫn gắt gao kéo nó mà.
Đỗ Long cười nói:
- Ông nói y không đả thương người, vậy ông nói cho tôi biết rốt cuộc ai đã đả thương người?
Từ Cần Phát lập tức chần chờ, Đỗ Long thấy thế cười lạnh nói:
- Tôi không rảnh lề mề với ông, để tôi mang đi!
Từ Cần Phát gấp đến độ dậm mạnh một chân, nói:
- Được rồi, tôi nói thật với anh mấy người bọn chúng ngoại trừ Hải Đào ra… Bọn họ đều có phần.
Đỗ Long cầm di động quơ quơ trước mặt y, nói:
- Ông nói lại lần nữa, tôi muốn ghi âm lại lời của ông tránh phiền toái sau này.
Từ Cần Phát trợn tròn mắt, ông ta cười khổ nói:
- Được rồi, tôi nói…
Từ Hải Đào bị cha của y đưa đi nhưng không tình nguyện, sau khi bị ăn một tát mới cưỡng ép trở về. Nhìn cảnh tượng này vài người không nói gì, bên kia Tần Tuấn cuối cùng cũng làm rõ ràng, cuốc và nông cụ hai bên thu được tổng cộng hơn hai trăm sáu mươi cái, trong đó thôn Đán Đán bên này chiếm gần hai trăm sáu mươi cái, người của bọn họ quả thật chiếm ưu thế hơn hẳn.
Bởi vì có một số dùng cách lau đi những vết máu trên hung khí, bởi vậy những hung khí này thoạt nhìn rất sạch sẽ, hung khí đều được mang về cho người của phòng kĩ thuật từ từ kiểm tra. Còn những hung khí có vết máu rõ ràng, thì đương sự đã bị Tần Tuấn ghi chép vào hồ sơ, chọn thời gian sẽ thẩm vấn lại. Mấy người có hung khí dính nhiều máu đã bị Tần Tuấn giam, đây là điều kiện tiên quyết. Đỗ Long mời trưởng thôn Đán Đán Lý Bảo Tuyền sắp xếp hai phòng chuẩn bị bắt đầu thẩm vấn hai nhóm nghi phạm của thôn Lĩnh Thượng và thôn Đán Đán.
Trước khi bắt đầu thẩm vấn Đỗ Long cùng Tần Tuấn thảo luận bí mật một hồi, Tần Tuấn sắp xếp mấy người Phạm Cát Căn, Lã Á Vi ở đầu thôn và cuối thôn bảo vệ đầu đường không ngừng tuần tra, đề phòng có người chạy trốn.
Sau khi sắp xếp mọi thứ tốt mới bắt đầu thẩm vấn, những thanh niên này tuy đều rất có nghĩa khí với bạn bè nhưng bọn họ chưa có kinh nghiệm, không thể đấu lại được vị thẩm vấn cao thủ Đỗ Long, còn không dùng thủ đoạn đặc thù gì bọn họ đã liên tục ngo nghoe.
Đầu tiên nhận tội chính là bọn Dương Tài Dũng, Từ Cần Phát thì thầm với Đỗ Long một chút, bọn họ đã cho rằng mình bị bán rẻ cho nên đứng ra nhận tội cũng khá thẳng thắn, trong đó Dương Tài Dũng thừa nhận thôn Đán Đán có hai người trọng thương đều là y đả thương, còn lại thì là do những người khác.
Lúc kết thúc thẩm vấn, Dương Tài Dũng không kìm nổi hỏi:
- Cảnh sát Đỗ, có phải ngay từ đầu đã nghi ngờ tôi rồi đúng không?
Đỗ Long cười nhạt một tiếng, nói:
- Vấn đề này anh tự mình giữ lại từ từ suy nghĩ đi, mang đi.
Bọn Dương Tài Dũng sau khi bị mang đi, Đỗ Long mới giải thích với Thẩm Băng Thanh:
- Tên này còn chưa đến nỗi ngu, bắt đầu hiểu ra một chút rồi.
Thẩm Băng Thanh hỏi:
- Sao ngay từ đầu anh đã nghi ngờ y? Anh làm thế nào mà nhận định được?
Đỗ Long nói:
- Tôi gọi người dẫn tôi đi xem những người bị thương, Dương Tài Dũng liền đứng dậy xung phong, lúc ấy tôi liền nghi ngờ y, anh biết tại sao không?
Thẩm Băng Thanh gật gật đầu nói:
- Đoán được một chút, y sai chính là sai ở chỗ xung phong nhận việc.
Đỗ Long cười nói:
- Đúng vậy, một người vừa mới kéo bè kéo lũ tham gia đánh người, trừ phi có nguyên nhân tất yếu gì đó, nếu không y sẽ không chủ động tiếp xúc nhiều với cảnh sát. Tên kia tự mình đứng ra, tôi không nghi ngờ y thì còn có thể nghi ai đây? Sau đó tôi lại thử y vài câu, y noí người bị thương bên trong không có bạn bè thân thích, vậy lại càng kì quái, căn cứ vào mấy điểm này tôi bắt đầu nghi ngờ y. Thừa dịp y chưa chuẩn bị, tôi dán vào sau áo y một cái máy nghe trộm, sau đó kế hoạch của bọn họ tôi đều biết được.
Thẩm Băng Thanh cười nói:
- Thảo nào anh chắc chắn như vậy, thật là một kẻ giảo hoạt…
Lúc này Tần Tuấn kích động đi đến, nói với Đỗ Long:
- Đồn trưởng, tôi đã tìm ra hung thủ giết người là ai, chính là Cẩu Mậu Hâm của thôn Đán Đán, chúng ta mau đi bắt y đi, Đơn Đan Thanh biết nhà y ở đâu.
Đỗ Long gật đầu nói:
- Tốt lắm, để hai người ở trong này trông coi chúng ta đi bắt người thôi!
Đơn Đan Thanh là cảnh sát trú ở thôn Đán Đán, anh ta dẫn bọn Đỗ Long đi đến nhà Cẩu Mậu Hâm. Đỗ Long lo lắng Cẩu Mậu Hâm chó cùng dứt giậu, vì thế tựa vào bên tường đập cửa lớn tiếng kêu lên:
- Cẩu Mậu Hâm, mở cửa nhanh! Tôi là trưởng đồn công an Đỗ Long!
Bên trong cánh cửa lập tức truyền đến tiếng chó sủa mãnh liệt, nhưng trong phòng không có bất kì tiếng trả lời.
Đỗ Long ra hiệu Thẩm Băng Thanh và Đơn Đan Thanh vây quanh phía sau nhà Cẩu Mậu Hâm đề phòng Cẩu Mậu Hâm nhảy tường chạy trốn, sau đó Đỗ Long lại hét lớn:
- Cẩu Mậu Hâm, anh phạm tội giết người sẽ bị pháp luật nghiêm trị, anh trốn không được đâu, mau ra tự thú đi!
Trong nhà Cẩu Mậu Hâm vẫn không có bất kì âm thanh gì, Tần Tuấn quát to:
- Cẩu Mậu Hâm, nếu anh không ra chúng tôi sẽ xông vào!
Bên trong cánh cửa rốt cục truyền đến giọng phụ nữ:
- Tên ma quỷ đó không có nhà, đã đi rồi!
Đỗ Long và Tần Tuấn trao đổi ánh mắt, Tần Tuấn lớn tiếng nói:
- Mặc kệ y có nhà hay không cô mở cửa trước chúng tôi vào kiểm tra một chút!
Người phụ nữ đó lề mà lề mề ra mở cửa, Đỗ Long và Tần Tuấn lập tức bắt đầu tìm tòi trong phòng.
- Anh ta sớm bỏ đi rồi, bỏ lại hai mẹ con chúng tôi… Thật khốn kiếp…
Vợ Cẩu Mậu Hâm ôm đứa con gào khóc nói:
- Đã bảo anh ta đừng đi, anh ta không nghe, bây giờ xảy ra chuyện bảo hai mẹ con chúng tôi làm sao bây giờ…
Đứa con Cẩu Mậu Hâm khoảng mới năm tuổi, nó mở to mắt nhìn Đỗ Long đang điều tra khắp nơi nhà nó nói:
- Chú cảnh sát, bố cháu đi đâu? Bố cháu có chết hay không?
Đỗ Long an ủi:
- Bố cháu đi làm việc, chỉ cần bố cháu mau trở lại tìm chú cảnh sát giải thích tình hình, bố cháu sẽ không chết, cháu yên tâm.
Lúc kéo bè kéo lũ đánh nhau chẳng may giết người, quả thật có rất nhiều nhân tố có thể miễn tội chết, tự thú chính là một trong số đó. Đỗ Long không nói bậy, những lời này kỳ thật cũng là nói cho vợ Cẩu Mậu Hâm nghe.
Vợ Cẩu Mậu Hâm nghe xong bất động, Đỗ Long thầm thở dài tiếp tục tìm kiếm trong phòng, kết quả là không thu hoạch được gì, Cẩu Mậu Hâm quả thật chạy thoát rồi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.