Chương trước
Chương sau
Có khi một chút tâm ác nhỏ nhoi có thể mang đến cho đối thủ đả kích càng lớn. Giống như Đường Lệ Phượng nói, Chu Chí Viễn chính là người lòng dạ hẹp hòi có thù tất báo. Hành vi phá hoại của Đỗ Long đối với người bình thường mà nói có thể hoàn toàn không sao cả, nhưng ở trong lòng Chu Chí Viễn, lại giống như cắt một dao lên người y sau đó lại xát thêm muối, đó là tổn thương gấp đôi!
Đỗ Long cố ý đánh ngáp một cái, nói:
- Thật là buồn ngủ, xem ra tôi phải về đánh một giấc mới được… Chu tổng, tôi khuyên một câu, thứ đạt không được chớ cưỡng cầu, tránh tiền mất tật mang.
Chu Chí Viễn thu nhiếp tâm tình, y đăm chiêu nhìn chằm chằm Đỗ Long:
- Ván cờ vừa mới bắt đầu, còn chưa nói được ai thắng ai thua, hãy đợi xem.
Đỗ Long cười nói:
- Rất nhiều người ván cờ vừa mới bắt đầu thì thua rồi mà không biết. Vì họ hoàn toàn không phải người biết chơi cờ. Chu tổng so với những người đó cũng chỉ mạnh hơn một chút xíu, đi thêm một bước mà thôi.
Chu Chí Viễn cười lạnh nói:
- Tôi chẳng thèm dông dài với cậu, cậu chờ xem.
Chu Chí Viễn phẩy tay áo bỏ đi, mấy người theo sau y thần thái khác nhau, sau cùng liếc nhìn Đỗ Long một cái, liền đi theo.
Hôm nay Đỗ Long tới đây chính là vì tiếp tục kiếm chuyện với Chu Chí Viễn, bây giờ nhiệm vụ hoàn thành, hắn xoay người bỏ đi.
Vừa rời khỏi quảng trường Thời Đại, di động của Đỗ Long reo lên. Móc ra xem, là của ba hắn gọi đến. Đỗ Long thầm chau mày, xem ra là vì chuyện của tên tiểu Nhật Bản đó rồi.
Đỗ Long nhận điện thoại, chỉ nghe tiếng của Đỗ Khang nói:
- A Long, tên tiểu Nhật Bản đó chết rồi…
Đỗ Long kinh ngạc nói:
- Chết rồi? Sao có thể!
Đỗ Khang nói!
- Tự sát trước đây không lâu, điều này có lẽ không có nghi vấn, vì nó là dưới tình huống có người canh giữ, dùng khăn trải giường treo cổ mà chết. Nó còn để lại một di thư, trong đó nhắc đến một người, ba cảm thấy có chút giống con…
Đỗ Long nói:
- Người giống con nhiều lắm, tự nó muốn chết ai cũng không cản được, chết cũng đã chết rồi.
Đỗ Khang hừ một tiếng, nói:
- Sẽ có rắc rối đấy, ưu khuyết điểm đều có. Lần này không có gì thưởng con rồi… Lúc con và tiểu Nhật Bản tiếp xúc có phát hiện gì? Nghe nói các người thân mật nói chuyện mấy phút hả?
Đỗ Long nói:
- Cái này… con có chút thu hoạch, nhưng không phải trò chuyện với nó… ài… nói ra cũng không hay. Tuyến trên của tên đó ở Nhật, hơn nữa bọn họ đều là liên lạc một phía, bây giờ tiểu Nhật Bản chết rồi, chỉ sợ số điện thoại đó cũng vô dụng.
Đỗ Khang nói:
- Đương nhiên hữu dụng, tìm hang ổ, chuyện một số liên quan ra một ổ gián điệp, cũng không phải chưa xảy ra.
Đỗ Long nói:
- Được, lát nữa con sẽ gửi số đó cho ba, nếu thật có thể tìm ra gốc rễ, điều tra là một ổ gián điệp, phải tính công của con?
Đỗ Khang nói:
- Còn chưa đủ để xát mông cho con đâu… Cứ vậy đi, ngoan ngoãn chấp nhận việc Ủy Ban Kỷ luật thẩm tra, đừng gây lớn chuyện.
Đỗ Khang cúp máy, Đỗ Long hừ một tiếng. Ủy Ban Kỷ luật… tham quan nhiều như vậy không đi bắt, lại chạy đi điều tra hắn… thù này không báo không phải quân tử. Chỉ cần tra ra tên khốn khiếp lén ném thư nặc danh … không lột da nó không được!
Đỗ Long có chút không kiên nhẫn định gọi điện thoại mới cho Đường Lệ Phượng nói mình tự mua vé xe về thành phố Thụy Bảo, một số điện thoại lạ lại gọi tới di động của hắn. Đỗ Long nhận nghe, chỉ nghe thấy giọng nói của Lý Thụy Trân:
- Tiểu Long, tôi là chị Lý, nghe Bí thư Đường nói hôm nay cậu muốn về thành phố Thụy Bảo, đúng lúc tôi bảo tài xế lái xe đến đón cậu, cậu ngồi xe tôi về nhé.
Đỗ Long cười nói:
- Chị Lý, vậy thì làm phiền chị rồi, lúc nào chúng ta khởi hành, tôi thì sao cũng được, lúc nào cũng sẵn sàng.
Lý Thụy Trân nói:
- Không phiền phức gì cả, đúng lúc cùng cậu dọc đường tán ngẫu. Buổi trưa cùng ăn qua loa ở khách sạn Lệ Hào nhé? Ăn xong rồi về.
Đỗ Long cười nói:
- Được, cứ quyết định như vậy, 11:30 tôi đến đúng giờ.
Thành phố Lỗ Tây cũng không lớn lắm, Lý Thụy Trân cũng không nói phái xe gì đến đón. Sau khi hẹn xong, Đỗ Long đi xe trở lại phòng ký túc xá trước, sau đó tùy tiện tìm một cửa tiệm trên đường, tỉ mỉ xem.
- Này, sao chú lại ở đây? Chẳng lẽ điều tra tới thành phố Lỗ Tây rồi? Một giọng nói trẻ con lảnh lót dễ nghe đột nhiên không đúng lúc vang lên trong tiệm yên tĩnh, làm rất nhiều người đang xem không hài lòng nhìn về phía hai người.
Đỗ Long quay đầu nhìn, chỉ thấy tiểu hồ tiên Cổ Nguyệt Hồ lại đứng bên cạnh mình. Cô mặc một ciếc quần hoa màu xanh nhạt, vô cùng đáng yêu, lúc này đang trừng to đôi mắt hiếu kỳ nhìn chằm chằm vật trong tay Đỗ Long.
Đỗ Long kép cuốn Trung Y Nghiệm Phương Đại Toàn dày dày trong tay, cười nói:
- Tôi mới phải hỏi cô bé đấy, một đứa trẻ như cô bé, không ngoan ngoãn học hành, sao chạy đi lung tung vậy?
Cổ Nguyệt Hồ đẩy đẩy mắt kính, nhăn nhăn cái mũi nhỏ đang yêu, nói:
- Chú, cháu đã nói cháu đã tốt nghiệm đại học rồi. Huống hồ hôm nay còn là thời gian nghỉ hè… lần trước cháu nhớ cháu nhìn thấy là…cái gì, sao hôm nay đổi xem trung y?
Đỗ Long ha ha cười nói:
- Cái gì cảm thấy hứng thì xem thôi… Hôm nay một mình cô bé ra đây à? Không sợ bị kẻ xấu thấy bắt cốc cô bé à?
Cổ Nguyệt Hồ liếc nhìn nói:
- Cháu ước gì có người đến bắt cóc cháu đây, cháu hận nhất bọn người đó, gặp được không giáo huấn bọn họ một trận không được… A, chú còn chưa nói sao chú lại ở đây, vụ án lần trước xử thế nào rồi?
Đỗ Long cười nói:
- Đã giải quyết xong rồi, cảm ơn cô bé nhé! Tôi là đi công tác, buổi trưa thì phải quay về thành phố Thụy Bảo rồi.
Vụ án Thạch Vũ Hiên … cháu trai ngoại của Đường Lệ Phượng tuy nói cũng không phải vì giúp đỡ của Cổ Nguyệt Hồ mà được giải quyết, nhưng dù sao cô có lòng tốt giúp đỡ, cho nên Đỗ Long vẫn tỏ ý cảm ơn với cô.
Cổ Nguyệt Hồ ồ một tiếng, nói:
- Vốn còn muốn bảo chú đi dạo mấy vòng với cháu. Bỏ đi, lần sau đi thành phố Thụy Bảo sẽ tìm chú. Bye bye, chú…
Cổ Nguyệt Hồ lại gọi ra từ chú, Đỗ Long thật sự dở khóc dở cười, cô bé này, cũng quá cái đó rồi…
Lúc Cổ Nguyệt Hồ cười xấu xa muốn bỏ chạy, Đỗ Long nhanh như bay giơ tay sờ sờ đầu cô, hiền lành nói:
- Ừ, em nhỏ nhanh về nhà nhé, kẻo bị kẻ xấu trên đường lừa…
Lần này tới lượt Cổ Nguyệt Hồ kinh ngạc, cô hung hăng dẫm lên chân Đỗ Long một cái, lại cảm thấy mình hình như giẫm lên thiết côn, đau đớn khiếncô kinh hô một tiếng, ôm châm nhảy lò cò bỏ chạy dưới cái nhìn kinh ngạc của mọi người. Nhưng trước khi cô bỏ đi quay đầu lại quát giọng dịu dàng nhưng lại có hiệu quả âm vang…
- Họ Đỗ kia, chúng ta non xanh còn đó nước biếc chảy dài… lần sau sẽ cho chú biết sự lợi hại của cô nương đây.
Cổ Nguyệt Hồ sau khi để lại lời nói cứng rắn, liền khập khiễng bỏ chạy mất dạng.
Đỗ Long nhún nhún vai, quay đầu tiếp tục xem tác phẩm vĩ đại của hắn…
Thời gian sắp đến, Đỗ Long đi bộ đến khách sạn Lệ Hào, báo số phòng vip mà Lý Thụy Trân nói trước với hắn. Sau đó liền được phục vụ dẫn tới lầu bốn, ở đây là nơi chiêu đãi khách vip.
Đây là một phòng vip rất lớn, nhưng bàn ăn lại chỉ lớn hơn một chút so với bàn hai người một chút. Lý Thụy Trân đã đến trước rồi, đang ngồi xuất thần nhìn ra ngoài cửa sổ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.