Chương trước
Chương sau
Đỗ Long khẽ mỉm cười, nói:
- Phải không ạ? Chỉ cần chú Vương thấy có thể là được rồi.
Vương Chính Liên trong lòng chột dạ, ông ta vội hỏi:
- Đủ rồi đủ rồi, ta đây đã sắp xếp cháu gặp bốn nhà khoa học kia... Đỗ Long, chuyện vừa rồi cháu đừng nói ra ngoài, nhiều thứ đều là quốc gia cơ mật đấy.
Đỗ Long cười nói:
- Chú Vương, chú cứ yên tâm, mà ngay cả cha cháu, cháu cũng không nói với ông ấy.
Vương Chính Liên lấy khăn mặt lau mồ hôi, nói:
- Vậy là tốt rồi... Thời tiết càng ngày càng nóng rồi... Điều hòa cũng không ăn thua... Cậu ngồi xuống trước đi, ta sắp xếp mọi việc xong xuôi sẽ gọi cậu.
Đỗ Long nói:
- Chú Vương, cháu có ý này... Có lẽ tốt hơn so với trực tiếp thẩm vấn mấy chuyên gia đó. Ngoài việc thẩm vấn ra, cháu còn từng học đông y, bắt mạch hỏi bệnh cũng nắm kha khá. Sao lại không lợi dụng chiêu này, nói là kiểm tra sức khỏe tập thể cho các nhà khoa học, rồi lặng lẽ hoàn thành công việc thẩm vấn…
Vương Chính Liên suy nghĩ một chút, nói:
- Được, cách này không tệ. Tuy nhiên những chuyên gia trên năm mươi tuổi này của chúng ta, có tới hơn mấy chục người, cậu sẽ rất bận đấy. Hơn nữa trông cậu trẻ quá, ta phải tìm người giúp cậu hóa trang...
Đỗ Long cười nói:
- Vậy thì mau lên đi ạ.
Chưa đến nửa giờ đồng hồ, Vương Chính Liên thật sự đưa đến cho Đỗ Long hai chuyên gia hóa trang. Bọn họ mân mê trên mặt Đỗ Long, những thứ được sử dụng có chút giống với Từ Cần Phát. Đỗ Long không chịu được liền hỏi:
- Những cái mảnh này là mặt nạ da người trong truyền thuyết đó sao?
Chuyên gia hóa trang cười nói:
- Cậu đọc tiểu thuyết nhiều quá rồi... Những thứ này đều là nguyên liệu mô phỏng da thật chất lượng cao, còn gọi là mặt nạ đàn hồi. Trên mạng đều có bán đấy, chế tác ra được khá phức tạp, nếu là cả một bộ gần như có thể lấy giả đánh tráo thật. Tuy nhiên thứ này chế tác khá phức tạp, hôm nay không xong được rồi, chỉ có thể dùng chúng tân trang cho khuôn mặt cậu thôi. Chắc rằng các nhà khoa học này sẽ không nhìn chằm chằm vào mặt bác sỹ.
Tuy nói là chỉ trang điểm đôi chút nhưng hiệu quả cuối cùng lại khiến người ta kinh ngạc. Chỉ thấy mặt Đỗ Long hoàn toàn thay đổi, mặt tròn tròn, cơ bắp nhão ra, hai mắt không những có nhiều nếp nhăn còn có cả bọng mắt nữa. Trên cằm vẽ chòm râu hoa râm như thật, chỉ mười phút hóa trang đã có thể vẽ một thanh niên trẻ tuổi hoạt bát thành một bác sỹ đông y già…
Hai chuyên gia hóa trang lại hóa trang cho đôi tay của Đỗ Long. Da dẻ vốn mịn màng trở nên sần sùi giống như vỏ cây già, đây mới được coi là thành công lớn.
Trong khoảng thời gian này Vương Chính Liên cũng bận rộn. Ông ta đi tìm lãnh đạo cơ sở thương lượng, sau đó vị lãnh đạo này tạm thời tuyên bố với cả cơ sở về hoạt động kiểm tra sức khỏe vào kỳ nghỉ hè cho các chuyên gia trên năm mươi tuổi. Mời tất cả các chuyên gia từ năm mươi tuổi trở lên tới xếp hàng trước cơ sở của sở Y tế để tiến hành kiểm tra sức khỏe...
Những chuyên gia này sau khi trải qua một loạt kiểm tra thông thường mới tới phòng khám đông y chỗ Đỗ Long giả trang thành bác sỹ đông y già. Họ lần lượt để Đỗ Long bắt mạch kiểm tra sức khỏe.
Những người tin khoa học thường không có hứng thú với đông y. Nhưng nếu đã là mục kiểm tra sức khỏe miễn phí cuối cùng thì bọn họ vẫn tuân theo sự sắp xếp của tổ chức, chấp nhận những câu hỏi của vị bác sỹ đông y có khuôn mặt hiền từ.
- A…
Đỗ Long thuần thục dùng mảnh đè lưỡi và đèn pin xem lưỡi và họng cho bệnh nhân, nói:
- Gần đây có phải ông thường lo âu, mất ngủ không? Cơ thể là cái vốn của cách mạng đấy.
Lại một chuyên gia không có chút hứng thú nào với đông y kinh ngạc và khâm phục đi ra với đơn thuốc Đỗ Long kê, Vương Chính Liên ngồi bên cạnh xem cũng rất kinh ngạc. Ban đầu ông ta còn lo Đỗ Long không làm chủ được tình hình, không ngờ sự biểu hiện của hắn còn hơn cả một bác sỹ đông y bình thường. Với biểu hiện ngày hôm nay của hắn, thì tên này hoàn toàn có thể mở một phòng khám hành y cứu người rồi.
Mất ngủ là căn bệnh chung của rất nhiều chuyên gia. Nên mỗi lần gặp gần như Đỗ Long đều hỏi bọn họ rằng có phải gần đây áp lực công việc lớn quá đến nỗi không có thời gian nghỉ ngơi thường xuyên. Bốn chuyên gia bị nghi ngờ cũng được sắp xếp lẫn vào số chuyên gia khác, nhận những câu hỏi chất vấn của Đỗ Long, khi đối diện với bọn họ hắn đặc biệt hỏi về mấy vấn đề kia nhiều hơn, nhưng hắn hỏi rất có kỹ xảo, khiến những chuyên gia đó có cảm giác vị bác sỹ này rất quan tâm đến họ, có cảm giác tin tưởng hắn.
Vòng kiểm tra sức khỏe kết thúc, các chuyên gia đều quay về làm việc, Vương Chính Liên đi vào phòng khám tạm thời hỏi:
- Thế nào rồi? Là ai?
Đỗ Long lắc lắc đầu, nói:
- Không phải bọn họ, đám chuyên gia này không có vấn đề gì.
Vương Chính Liên chau mày hỏi:
- Cậu chắc chứ? Tình báo của chúng ta nói rất có khả năng đêm nay thứ đó sẽ có người lấy đi. Nhưng đến giờ chúng ta vẫn chưa biết rốt cuộc ai là người tiết lộ bí mật, nếu cậu cũng không có cách gì thì xem ra tôi đành nghĩ cách khác vậy.
Đỗ Long nói:
- Cháu không giỏi làm gián điệp, nhưng nếu coi vụ này là vụ án trộm cắp thông thường thì cháu đã có cách khác… Chú Vương, các chú đã xác nhận thứ đó lọt ra từ bốn chuyên gia phải không?
Vương Chính Liên gật đầu nói:
- Căn cứ có quy phạm quản lý an toàn riêng. Tất cả đồ vật đều được mã hóa có thể quẹt thẻ bất cứ lúc nào, chỉ cần thứ đó bị copy một cách phi pháp hoặc mang ra khỏi phạm vi cho phép, chuông cảnh báo sẽ vang lên. Nhưng rõ ràng kẻ trộm tài liệu kỹ thuật muốn tránh tránh hệ thống kiểm tra, bốn chuyên gia này bị nghi ngờ nhiều nhất. Bởi tập tài liệu bị đánh cắp vốn là tài liệu trả cho bọn họ lần lượt nghiên cứu và bảo quản, chỉ có bọn họ mới có quyền hạn đọc cả bốn tập tài liệu đó.
Đỗ Long nói:
- Nếu chỉ có bốn người đó bị nghi ngờ thì dễ giải quyết rồi. Bọn họ mỗi người đều có một đội riêng, cháu muốn tiếp xúc với các thành viên trong đội của họ một chút, có lẽ sẽ có chút thu hoạch.
Vương Chính Liên nói:
- Người của bọn họ cũng từng thẩm tra nội bộ hai lần, chắc không có vấn đề gì.
Đỗ Long mỉm cười nói:
- Thử một chút cũng không có gì không tốt, phải không ạ? Vậy sẽ bắt đầu từ vị tiến sỹ Tưởng đó.
Vương Chính Liên tạm thời cũng không có biện pháp nào tốt hơn, nếu Đỗ Long nhiệt tình như vậy, ông ta liền đáp ứng để hắn thử lại lần nữa. Một nhóm nhỏ cũng chỉ mười mấy người, lần lượt gọi tới hỏi han một chút cũng chẳng khó khăn gì.
Cứ thế những người trong nhóm của vị tiến sỹ Tưởng kia bị triệu tập. Đối với bọn họ không cần khách khí, nói thẳng với bọn họ lần thẩm tra chính trị này, sau đó Đỗ Long bắt đầu chính thức thẩn vấn.
Từng nhân viên nghiên cứu trải qua sự thẩm vấn của Đỗ Long. Một nhân viên nghiên cứu chừng ba mươi tuổi xuất hiện trước mặt Đỗ Long.
- Lại thẩm tra chính trị, cha tôi là chủ nhiệm viện nghiên cứu đấy!
Lưu Trọng Tuệ nói giọng bực tức.
Đỗ Long mỉm cười nói:
- Ba cô là chủ nhiệm Lưu? Thật sự là thất kính rồi, cô Lưu, là như thế này, tất cả mọi người đều chấp nhận thẩm tra chính trị rồi, hơn nữa cũng không có câu nào oán hận. Nếu chúng tôi đặc biệt chiếu cố cô sợ rằng sẽ có người nói chủ nhiệm Lưu nhiều chuyện. Nào, rất đơn giản thôi, để tôi bắt mạch, nói chuyện gia đình vài câu là coi như vượt qua kỳ kiểm tra rồi.
Lưu Trọng Tuệ lẩm bẩm nói:
- Chú ơi, không phải chú định thừa cơ lợi dụng đấy chứ?
Đỗ Long ha hả cười nói:
- Làm sao như vậy được? Cô xem râu tôi đều trắng cả rồi... Hơn nữa đằng sau tấm gương kia còn mấy người nữa, có cả cha cô, đều đang nhìn vào đây, tôi làm sao có thể làm chuyện đó chứ?
Lưu Trọng Tuệ nghe nói ba cô ta ở phía sau, khẽ thè lưỡi, ngoan ngoãn đưa tay ra. Vương Chính Liên mỉm cười, vị tiểu thư này hai lần trước thẩm tra nội bộ cũng không phối hợp như thế này, không ngờ Đỗ Long hù dọa một chút cô ta đã tin rồi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.