- Chúng tôi đã đi khắp phố bán đồ ăn vặt mà chẳng thấy tên đó.
Thẩm Băng Thanh báo cáo về cho Đỗ Long.
- Tìm không thấy thì thôi, về đi. Tôi nghĩ tôi đã tìm ra Ủy viên Hội nghị hiệp thương chính trị của chúng ta rồi.
Đỗ Long nói, Thẩm Băng Thanh phát ra tiếng kinh ngạc qua điện thoại. Đây quả là sơn cùng thủy tận nghi vô lộ, liễu ám hoa minh hựu nhất thôn.
Đỗ Long cúp điện thoại. Trong đầu vẫn còn phảng phất hình ảnh vừa rồi không may nhìn thấy. Lý Thụy Trân không hổ là thường xuyên đi luyện tập hình thể, thân hình của cô ta quả là không chê vào đâu được. Nhưng trong lòng Đỗ Long cũng chỉ có thế mà thôi, trong lòng hắn dù là Lâm Nhã Hân hay là Bạch Nhạc Tiên, Nhạc Băng Phong, thậm chí là Kỷ Quân San cũng hơn Lý Thụy Trân trăm lần. Cái mà hắn chú ý hơn cả là các vết thương loang lổ trên người Lý Thụy Trân.
Mấy ngày nay Lý Thụy Trân chắc chắn chịu không ít đau khổ, chỉ có điều trong phòng không hề có ai. Tên bắt cóc thần thông quảng đại kia đã đi rồi sao? Thật khiến người ta không thể nghĩ ra, lẽ nào gã biết khó nên đã rút lui rồi chăng?
Thẩm Băng Thanh và Thạch Siêu Vũ đã trở lại, Đỗ Long nói với bọn họ rằng hắn nghe thấy tiếng phụ nữ khóc trong phòng, có cả tiếng nước giọt, đoán là Lý Thụy Trân đang tắm. Mọi người có chút buồn bực, chỉ dựa vào đây mà có thể chắc chắn người ở trong đó là Lý Thụy Trân sao? Hơn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/canh-lo-quan-do/1530668/chuong-602.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.