Chương trước
Chương sau
Hạ Hồng Quân nói:
Rất nhiều học viên sắp tốt nghiệp đang tụ tập chè chén với nhau đều lục tục nhận được tin nhắn giống nhau. Nhìn thấy tin này, rất nhiều người đều cười bỏ qua, tiện tay xóa. Mấy năm nay tin nhắn lừa đảo rất nhiều, mọi người đều là cảnh sát, có cái trò bịp bợm gì chưa gặp? Đúng là thứ cho trẻ con.
Cũng có người nói ra vụ này trên tiệc rượu, người trước tiên nhận được tin nhắn thì mỉm cười đắc ý:
- Giờ anh mới nhận được à, tôi thì xóa lâu rồi.
Đương nhiên cũng có vài người có cách phản ứng khác, ví dụ như có một anh chàng cực kỳ có trách nhiệm, trực tiếp gọi cho công ti điện thoại báo cáo dãy số kia. Kết quả gọi lần thứ nhất không được, báo số điện thoại không nằm trong vùng phủ sóng, sau hỏi lại, cô nhân viên chăm sóc khách hàng rất kiên nhẫn nghe hắn trách cứ, tỏ vẻ sẽ điều tra dãy số đó, nếu có kết quả sẽ trả lời,….
Cũng có người có phản ứng khá kỳ quái, vì y còn chưa nhận được tin nhắn. Nghe thấy người khác nói đùa như vậy thì lập tức như kiến bò trên chảo ngồi không yên. Y mượn cớ trốn vào nhà vệ sinh, vội vàng gọi cho một số, kết quả số máy không nằm trong vùng phủ sóng, y kiên nhẫn lại gọi thêm, vẫn không được, lại gọi tiếp, kết quả vẫn vậy.
Sau lần thứ ba vẫn không gọi được, vị cảnh sát tên Hàn Văn Thanh này quay về bàn rượu, tâm hồn như trên mây, nghi thần nghi quỷ như cảm thấy có người đang giám thị y. Trên thực tế quả đúng có người đang giám thị y, chính vì thái độ bối rối này làm y bại lộ. Những người nhìn thấy tin nhắn này đều xóa hoặc cho là vui đùa đều trực tiếp loại bỏ khỏi danh sách nghi ngờ, mà Hàn Văn Thanh y thì bị tập trung. Thậm chí y ba lần không gọi được cho dãy số kia Đỗ Long đều nhìn thấy.
- Hàn Văn Thanh, nam, 26 tuổi, cảnh ti cấp hai, nhân viên quản lý xuất nhập cảnh hải quan của thành phố Thụy Bảo. Y đã liên tục gọi ba lần vào dãy số đó…
Đỗ Long trực tiếp nhắn tin cho cha, sau đó gọi cho Thẩm Băng Thanh, khởi động bước thứ hai của kế hoạch.
Hàn Văn Thanh ngồi xuống chưa được hai phút thì điện thoại di động của y đã vang lên. Vừa cầm đã thấy dãy số kia rất quen, chẳng phải là số vừa gửi tin nhắn tới sao?
Hàn Văn Thanh vô cùng lo lắng, suy nghĩ một hồi rốt cục nghe điện thoại.
Một giọng nữ trầm thấp cực kì nghiêm túc vang lên:
- Hàn Văn Thanh, đồ ngu xuẩn. Vẻ mặt bối rối của anh đã làm bại lộ thân phận rồi. Nhanh chóng rời khỏi khách sạn Ngọc Long. Người của Cục An Ninh Quốc Gia sẽ tới sau ba phút nữa. Tôi ở dưới lầu, lái một chiếc xe minibus. Nếu không muốn bị bắt thì nhanh xuống đây.
Hà Văn Thanh nghe tin người Cục An Ninh Quốc Gia sắp tới bắt thì không dám ngồi yên nữa, vội vàng từ biệt người cùng bàn rồi xuống dưới.
“Kít …” một tiếng, một chiếc minibus đỗ trước mặt Hàn Văn Thanh, người điều khiển nghiêng đầu sang chỗ khác quát lên:
- Mau lên xe!
Đây là tiếng vừa nãy trong điện thoại. Hàn Văn Thanh vội vàng mở cửa xe chui vào. Không đợi y đóng lại cửa xe cẩn thận thì chiếc xe đã vọt đi.
Hàn Văn Thanh thở hổn hển không kịp hoàn hồn, Thẩm Băng Thanh đang lái xe nhìn qua kính chiếu hậu, nói:
- Nhìn kìa, người của Cục An Ninh Quốc Gia cũng vừa tới, may chúng ta nhanh hơn một bước.
Hàn Văn Thanh quay đầu lại nhìn, thấy ba chiếc SUV màu đen dừng ở trước cửa quán rượu khi nãy, rất nhiều người từ trên xe vọt xuống, không nói một lời chạy vào bên trong.
- Nguy hiểm thật…
Hàn Văn Thanh vỗ ngực một cái, nói:
- Đại tỷ, cảm ơn chị. Cấp trên phái chị tới tiếp tôi sao? Chuột đồng giờ thế nào rồi?
Thẩm Băng Thanh vẫn mặc quần áo nữ như cũ, hiển nhiên là định diễn kiểu girl lạnh lùng, khác hẳn với Ngọc Quan Âm, âm thanh cũng lạnh lùng:
- Đại tỷ? Danh hiệu của tôi là con báo. Chuột đồng còn ngu xuẩn hơn cả cậu, không ngờ bị lộ nhanh như vậy. Vì để bảo toàn bí mật, tôi đã phái người giết hắn rồi.
Hàn Văn Thanh kinh ngạc kêu lên, trong lòng bắt đầu bồn chồn. Con báo thần bí này đừng thuận tay giết y luôn nhé.
Thẩm Băng Thanh cười lạnh nói:
- Cậu yên tâm, cấp trên bảo tôi tới đến đón cậu chứ không phải là tiễn cậu, bằng không giờ cậu đã là một cái xác chết rồi.
Hàn Văn Thanh hơi yên lòng, lại nghe Thẩm Băng Thanh nói:
- Cậu là tuyến sau mà chuột đồng vừa dựng được không lâu, căn bản không hề có giá trị. Có biết vì sao cấp trên muốn tôi cứu cậu không?
Hàn Văn Thanh mờ mịt lắc đầu, Thẩm Băng Thanh nói:
- Chuột đồng tự mình giữ một phần văn kiện rất quan trọng. Nếu cậu giúp tổ chức nhanh chóng tìm được phần văn kiện đó rồi cho tiêu hủy, tổ chức sẽ an bài cho cậu và người nhà đến Mỹ. Nếu không được, chắc ngày mai cậu cũng khỏi cần nhìn ánh mặt trời rồi.
Hàn Văn Thanh quá sợ hãi, âm thầm kêu khổ, vội hỏi:
- Tôi không quen chuột đồng, làm sao biết hắn giấu mấy thứ đó ở đâu?
Thẩm Băng Thanh đạp phanh, dừng xe ở ven đường, quay đầu nhìn Hàn Văn Thanh, lạnh lùng nói:
- Ý của cậu là muốn tôi giết cậu luôn bây giờ?
Hàn Văn Thanh căn bản không biết chuột đồng giấu mấy thứ đó ở đâu, thấy đối phương bức ép, dường như sắp ra tay, y liền quyết định ra tay trước. Dù sao y cũng là cảnh sát, chẳng lẽ còn không đối phó được một phụ nữ?
Đáng tiếc y đã tính sai. Thẩm Băng Thanh thường xuyên so tài với Đỗ Long, kinh nghiệm thực chiến cực kỳ phong phú, lại sớm đề phòng. Hàn Văn Thanh vừa giang tay đánh tới, cậu ta đã chém một chưởng vào cổ họng Hàn Văn Thanh. Hàn Văn Thanh bị đánh suýt ngừng hô hấp, hai tay ôm cổ thống khổ kêu lên.
Thẩm Băng Thanh cực nhanh rút dao đặt ngang trên cổ Hàn Văn Thanh, lạnh lùng nói:
- Lần này coi như dạy cho mày một bài học, còn dám bố láo tao làm thịt mày đấy!
Hàn Văn Thanh thật vất vả thở ra, y sợ hãi gật đầu. Thẩm Băng Thanh thu dao về, lạnh lùng quát:
- Chuột đồng giấu thứ đó ở đâu?
Hàn Văn Thanh khàn khàn nói:
- Tôi cũng… Chuột đồng bị bại lộ, chắc chắn nhà và văn phòng hắn đều bị niêm phong.. Tôi biết một chỗ, nếu còn chưa bại lộ,… có lẽ sẽ tìm được chút gì đó…
Thẩm Băng Thanh lạnh lùng nói:
- Dẫn đường!
Dưới sự chỉ đường của Hàn Văn Thanh, xe minibus đã đi vào một khu dân cư. Hàn Văn Thanh chỉ vào một tòa dân cư ở phía ngoài:
- Chính là ở đây, tầng 5 phòng số 6. Tôi đã từng tới đây một lần…
Thẩm Băng Thanh đỗ xe ở một khu nhà đối diện, quan sát bốn phía. Đúng lúc này ở đầu hành lang có hai người đi ra, một người khoảng bốn năm mươi tuổi, trong ngực ôm một cô gái xinh đẹp chừng hai mươi, hai người không coi ai ra gì hôn nhau thắm thiết, sau đó ngồi lên một chiếc xe màu đen có rèm che.
Lúc hai người kia xuất hiện, ánh mắt Hàn Văn Thanh lập tức mở to. Lúc thấy rõ đối phương là ai, y kinh hãi quay đầu nhìn Thẩm Băng Thanh:
- Cô đã nói chuột đồng chết rồi cơ mà?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.