Chương trước
Chương sau
ÁĐỗ Long không hề nghe thấy lời của Thôi Đông Vinh nói với con trai ông ta, trên đường về hắn cũng chẳng nói chẳng rằng, không khí trên xe vô cùng căng thẳng, đúng lúc này, điện thoại của hắn đột nhiên vang lên, Đỗ Long cầm điện thoại lên, nghe điện:
- Ba, ba tìm con ạ?
Đỗ Khang nói trong điện thoại:
- A Long, bảo con điều tra sự việc tra đến đâu rồi?
Đỗ Long đáp:
- Có chút đầu mối rồi.
Đỗ Khang nói:
- Có chút đầu mối? Thế này thì không được, ta thấy con phá an giết người phóng hỏa đều rất lợi hại, tại sao làm gián điệp trong trường hợp này lại khó khăn thế hả? Con phải biết rằng tiết lộ cơ mật quốc gia còn nguy hại hơn cả cái giết người phóng hỏa đấy.
Đỗ Long nói:
- Mấy bọn tiểu tử đó thì biết cái gì mà cơ mật chứ? Ba yên tâm, con đã hứa với ba sẽ làm tốt việc này, thì không thể không có kế hoạch, mặc dù có chút chuyện nhỏ làm trễ nải thời gian một chút, tuy nhiên đến lúc đó con sẽ cho ba một câu trả lời hài lòng, hôm nay tâm trạng con không tốt, không muốn nói tới chuyện này, ok?
Đỗ Khang cười nói:
- Tâm trạng của con không tốt? Vậy nói cho con một tin cho tâm trạng của con tốt lên một chút nhé, bởi vì tối nay biểu hiện của con kém quá, vì đầu cơ kiếm lợi trước mắt, có người tới bà xã cũng không cần đấy, có lẽ con có liên quan tới chuyện này, tên Thôi Y Dương kia có lẽ phải ngủ ở phòng khách lâu đấy, sao nào? Vui vẻ lên được chút nào chưa?
Đỗ Long cười khổ nói:
- Ba đúng là thần thông quảng đại, đến việc này mà cũng biết....Bất kể thế nào, giấy chứng nhận kết hôn cô ấy cũng đã có rồi, lễ cũng đã bái rồi, nước đổ khó hốt..... Con với cô ấy đã không còn bất cứ liên quan gì rồi.
Đỗ Khang nói:
- Nếu thật là không còn liên quan gì, thì tối nay con không nên đi, lại còn tặng cả đồ trang sức Phí Thúy Đế Vương Lục, thật khảng khái quá., quả nhiên làm mọi người kinh ngạc...Lần trước mẹ con thích một chiếc vòng tay Phỉ Thúy Thủy Chủng mà ba cũng chưa nỡ mua cho bà ấy kia kìa...
Đỗ Long nghe thấy ngụ ý của Đỗ Khang, hắn cười khổ nói:
- Con sớm đã chuẩn bị quà cho mọi người rồi, chỉ sợ mọi người không dám nhận thôi....Được rồi, hẹn lần sau tặng cho mọi người nhé, ba tự mình cầm mang đi mà xum xoe với mẹ nhé, bây giờ con mệt chết đi được. Thật sự, con muốn nghỉ ngơi một chút, có chuyện gì lần sau nói tiếp, bai...
Đỗ Long chẳng nói chẳng rằng mà cúp điện thoại, hắn khẽ thở dài một tiếng, Thẩm Băng Thanh hỏi:
- Sao thế? Bác trai giao nhiệm vụ gì cho cậu à?
Đỗ Long đảo mắt sang hai vệ sĩ phía trước, tuy rằng Hạ Hồng Quân nói bọn họ rất đáng tin cậy, tuy nhiên có một số việc vẫn là không nên cho bọn họ biết thì hơn, vì thế hắn lắc đầu, nói:
- Ông ấy bắt chẹt tôi ấy mà, cũng muốn có hai món trang sức Phỉ Thúy Đế Vương lục, lúc về tùy tiện chọn chút Thủy Chủng Băng Chủng lừa ông ấy, dù sao thì ông ấy cũng không nhận ra được hàng, mẹ tôi cũng chẳng có cơ hội mạng những đồ trang sức mắc tiền như vậy....
Thẩm Băng Thanh à một tiếng, cúi đầu vuốt nhẹ lên mặt dây chuyền hình giọt nước, nói:
- Hôm nay đeo cái này.....Hình như cũng chẳng có hiệu quả gì, gần như chả có ai thèm nhìn nó một cái....
Đỗ Long cười nói:
- Đó là bởi vì cậu quá xuất sắc rồi, ngay cả trang sức Phỉ Thúy Đế Vương Lục, cũng chỉ có tác dụng làm nền thôi, thật giống như hoa hồng và lá xanh.....
- Vậy sao?
Thẩm Băng Thanh có chút mơ màng rồi cúi đầu xuống, nhẹ giọng nói:
- Tôi...Tôi không biết.....
Vệ sĩ ngồi phía trước đột nhiên ấn chiếc tai phone, lắng nghe một chút, sau đó nói:
- Chúng tôi biết rồi.
Vệ sĩ quay đầu về phía bọn Đỗ Long nói:
- Không ai theo dõi, tuy nhiên lão Đại vẫn an bài tiếp ứng cho các cậu, chính là ở con hẻm nhỏ phía trước, các cậu cứ chuẩn bị xuống xe mọi lúc.
Đỗ Long gật đầu, ném hai bao song hỷ đỏ ở tiệc rượu qua hỏi:
- Hai vị đại ca xưng hô thế nào? Làm phiền hai vị rồi, sau này có lẽ vẫn phải cần tới hai vị giúp đỡ không ít đấy....
Lái xe cười nói:
- Lão Đại dùng động vật đánh hiệu cho chúng tôi, tôi tên là Đại Hùng, cậu ta là Báo săn, được phục vụ anh Chu và cô Thẩm là vinh hạnh của chúng tôi.
Xem ra hai người biết cũng không nhiều, Đỗ Long cười nói:
- Vậy có gọi cái gì mà Long với Hổ không? Ba người cùng làm nhiệm vụ, đó không phải là Long Hổ Báo sao?
Long Hổ Báo là một người đàn ông biết tất cả mọi thứ, mọi người đều cười lên, con Báo kia nói:
- Đội của chúng tôi chỉ có Hổ không có Long, lão Đại nói Long là quái vật trong thần thoại, vậy nên không nhập nhóm, theo tôi thấy thì có lẽ ông ta cảm thấy chúng tôi chưa đủ tư cách.
Đỗ Long trong lòng nóng lên, Hạ Hồng Quân đúng là coi trọng hắn, không biết hắn tự cảm thấy mình có vẻ giống như động vật.... Lúc đang muốn hỏi, xe đã đi vào một ngõ nhỏ, hẻm nhỏ vốn dĩ tối thui đột nhiên có hai vệt sáng trưng, chiếc Rolls- Royce dừng lại, Đỗ Long và Thẩm Băng Thanh dùng đèn xe, nhanh chóng chui lên chiếc xe màu đen SUV, từ chiếc SUV kia lại nhảy ra hai người, chui vào chiếc Rolls- Royce, trong đó có một người rõ ràng mặc chiếc váy dài màu trắng.
Cửa chiếc xe SUV đóng lại, nhanh chóng rời khỏi, một người ngồi ở ghế trước quay đầu lại cười nói:
- Anh chàng đẹp trai, mỹ nhân, cùng đi ăn khuya nhé? Trên ghế hậu có quần áo chuẩn bị cho các cậu đó, bên trái là của A Long đấy, bên phải là của Băng Thanh, đừng có mặc nhầm nhé.
Người nói chuyện rõ ràng chính là Hạ Hồng Quân, mà kẻ lái xe chính là Lý Văn Quân, đều là người quen. Đỗ Long và Thẩm Băng Thanh chưa kịp nói, lần lượt ra đằng sau thay quần áo, cởi lễ phục thay đồ bình thường, lúc này mới nhẹ nhõm.
Hạ Hồng Quân lái xe tới gần bên Cục công an dừng lại ở quán ăn trên ngõ nhỏ, bốn người liền xuống xe. Tới mấy gian hàng gọi từng loại cho mỗi người, gọi tiếp nửa vại bia ướp lạnh, sau đó vừa tán gẫu vừa bắt đầu ăn.
Hàn huyên một lúc sau đó Đỗ Long hỏi:
- Hồng Quân, tôi nhờ cậu việc đó cậu đã điều tra chưa?
Hạ Hồng Quân cười nói:
- Vừa mới bắt tay vào điều tra, vẫn chưa có đầu mối gì, sao thế? Gấp lắm à?
Đỗ Long lắc đầu nói:
- Cũng không hẳn là gấp lắm, tuy nhiên loại chuột lớn này vẫn sớm bắt được thì tốt hơn, đúng rồi, để mắt tới thằng con trai khốn khiếp của lão, quyết không cho hắn chạy trốn ra nước ngoài.
Hạ Hồng Quân gật đầu, nói:
- Nó không chạy được đâu, yên tâm đi.
Thẩm Băng Thanh tò mò hỏi:
- Các cậu đang nói ai thế?
Đỗ Long trầm giọng nói:
- Phó chủ tịch thành phố Thụy Bảo Phùng Khải, thằng béo mặt bánh bao, tôi nghi ngờ gã có vấn đề về kinh tế, lấy quyền tư lợi gì đó thì đừng nói đến, con của gã tên là Phùng Vĩ Luân, khoảng sáu năm trước, Phùng Vĩ Luân còn học trung học, thằng đó chính là bá chủ của thành phố Thụy Bảo, nghe nói nữ sinh xinh đẹp của trường đều bị nó ức hiếp, cuối cùng thầy giáo nó cũng bị nó ra tay. Giáo sư có lẽ không chịu bị uy hiếp dễ dàng như vậy, vì thế Phùng Vĩ Luân bị bắt, với tội của nó thì có trực tiếp bắn chết thì cũng không có gì là quá đáng, mới có sáu năm, không ngờ nó đã được thả ra, cậu nói xem có vấn đề không?
Thẩm Băng Thanh gật đầu, nói:
- Đối với loại người này thì khi bị bắt nên dùng đao thiến nó đi.
Đỗ Long cười nhạt nói:
- Nếu hắn bị rơi vào tay tôi, tôi có cách làm cho hắn không còn cơ hội hại người khác nữa....Không nói tới loại rác rưởi đó nữa, Hồng Quân, tôi hỏi cậu một vấn đề, nếu cậu phát hiện trong đội ngũ của mình có gian tế, cậu sẽ dùng cách gì để nhanh chóng tìm ra?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.