Sắc mặt của Trịnh Minh Kiệt thay đổi, Phùng Vĩ Luân lại bắt đầu đắc ý, gã ta cười ha hả:
- Không phải mày rất chảnh đó sao? Sao đột nhiên ỉu xìu rồi? Mày chuẩn bị quỳ xuống khấu đầu thiếu gia ta rồi xéo đi hay là muốn thiếu gia ta đích thân đánh gãy chân chó của mày?
Trên trán Trịnh Minh Kiệt rướm ra những hạt mồ hôi lớn, y bắt đầu hối hận, tại sao mình phải chạy đến khách sạn Vĩnh Xương để khoe khoang, tại sao vô duyên vô cớ làm bị thương người ta, tại sao…
Trịnh Minh Kiệt muốn xin lỗi Phùng Vĩ Luân, nhưng mà người ta đâu phải loại người dễ dàng như vậy? Việc quỳ xuống khấu đầu thì Trịnh Minh Kiệt không làm được, y là khách quen của nơi này, nếu trốn thì không thể trốn được, Trịnh Minh Kiệt đúng là đã rơi vào giữa hai cái khó.
Phùng Vĩ Luân lấy lại được thể diện, gã ta đắc ý nói:
- Tao đếm ba tiếng, nếu ngươi không quỳ xuống khấu đầu liếm sạch giày của tao, tao sẽ lập tức khiến mày phải hối hận vì đã sinh ra trên đời này! Một…Hai…
Trịnh Minh Kiệt nhìn về những người cùng bàn mà cầu xin, những người mà vừa rồi còn xưng huynh đệ bây giờ ai cũng mặt mày rũ xuống và tránh né ánh mắt. Chỉ có mặt Đỗ Long là còn hiện lên nụ cười, rất hứng thú nhìn Phùng Vĩ Luân phát điên.
- Ba!
Phùng Vĩ Luân sắc mặt dữ tợn đọc ra chữ cuối cùng, Trịnh Minh Kiệt thấy niềm hy vọng cuối cùng là Đỗ Long cũng không còn nhìn mình, trong lòng y buồn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/canh-lo-quan-do/1530621/chuong-555.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.